Khi còn học trung học, Hứa Dung Âm có một chút sợ hãi xã hội, sau khi vào đại học, để rèn luyện lòng can đảm cô đã đảm nhận việc là lớp phó, cô lại tham gia câu lạc bộ, nhưng cô không tiến bộ nhiều.
Sau khi tốt nghiệp cô luôn ở nhà vẽ tranh thì chuyện này lại càng rõ ràng hơn.
Về mặt tình dục, Hứa Dung Âm cũng rất nhút nhát, nếu Đinh Tuần không làm điều đó, cô sẽ không làm.
Giống như cũng là vì chăm sóc cô, mỗi tuần Đinh Tuần chỉ có ba lần, nhưng một khi đã làm thì sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
...
Điều kiện ở khu phòng bệnh VIP không tốt bằng ở nhà, dưới vòi hoa sen chỉ có một chiếc ghế để anh ngồi tắm rửa.
Hứa Dung Âm nhớ tới chuyện cô cùng Đinh Tuần làm tình trong phòng tắm, cũng đã là một năm trước.
Anh trở về từ một bữa tiệc, uống có chút say, trực tiếp ôm cô vào trong phòng khách làm tình.
Đàn ông say rượu khó nói lý lẽ nhất, Hứa Dung Âm đẩy anh đi vào trong phòng tắm, nhưng anh vẫn nắm chặt cổ tay cô không buông, sau đó còn có vài chuyện diễn ra phía sau cánh cửa kính.
Nhớ tới chuyện cũ, hai má Hứa Dung Âm vô thức đỏ bừng, “Vậy anh cởi quần áo đi.” Giọng nói của cô thật nhỏ giống như muỗi kêu.
Nếu không phải hai người đều đeo nhẫn cưới giống nhau ở ngón áp út, Đinh Tuần suýt chút nữa còn tưởng rằng bọn họ còn đang học cấp ba.
Hứa Dung Âm hồi lâu không nghe thấy anh nói chuyện, quay đầu lại liền thấy đang yên lặng cởi hết quần áo.
Anh có dáng người rất đẹp, cao 1m87, cơ thể rắn chắc.
Chỉ là sau khi bị tai nạn xe nằm liệt hai tháng, người anh có chút gầy đi, cơ bụng cũng không còn quá rõ ràng, nhưng hơi thở trưởng thành của đàn ông trên người vẫn như cũ.
“Có thể tắm.” Anh lên tiếng nhắc nhở.
Ngọn đèn neon trong phòng tắm rất sáng, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp tàn tạ tái nhợt của Đinh Tuần.
Anh phát hiện Hứa Dung Âm đang nhìn mình, đè nén sự e thẹn trong lòng, mím môi, lông mi run rẩy, thoạt nhìn trông thật yếu ớt.
Cảm giác như thể giây tiếp theo cô sẽ ngất xỉu trong này.
Hứa Dung Âm: "..."
Sau khi điều chỉnh nhiệt độ nước, Hứa Dung Âm làm ướt chiếc khăn mặt, một bên vừa cầm vòi hoa sen xả nước, vừa lau người giúp anh.
Trước kia khi hai người làm tình rất ít khi bật đen, cho dù bật đèn thì Đinh Tuần cũng sẽ che mắt của cô lại, vừa tiến vào vừa hôn lên môi cô trấn an cơ thể đang run lên vì sợ của cô, ghé sát lại gần bên tai cô nói đừng sợ, "Anh chỉ muốn được nhìn thấy em, cục cưng."
Trong suốt hai tháng anh hôn mê, cô đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng khi ở trạng thái tỉnh táo, đây là một trong số ít lần.
Ngay khi ánh mắt của Hứa Dung Âm rơi vào người anh, cô bắt đầu đỏ mặt.
Bộ ngực gầy có đường nét nhẵn nhụi, dọc xuống dưới là rừng rậm, thứ dưới hai chân tuy thô nhưng lại ở trạng thái mềm nhũn, nhìn thấy không hề có sức uy hiếp.
Khi Hứa Dung Âm rửa mặt cho anh nhận thấy hô hấp của Đinh Tuần có chút khó khăn, trên gương mặt hơi ửng hồng.
"Nước có nóng không?"
Trời tháng sáu đã rất nóng, máy điều hòa trong phòng không thổi vào phòng tắm, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, sương mù từ nước nóng tràn ngập cả không gian.
Hứa Dung Âm có chút lo lắng cho anh.
“Không có.” Đinh Tuần điều chỉnh lại hô hấp, giả vờ bình tĩnh.
Kể từ khi biết được mối quan hệ giữa hai người là vợ chồng, trong lòng anh vẫn luôn có một cảm giác không chân thật, cho nên muốn xác nhận lại một chút.
Bây giờ cơ thể của Hứa Dung Âm có thêm một chút quyến rũ của một người phụ nữ đã có gia đình, một chút biểu cảm trên khuôn mặt của cô thực sự không khác nhiều so với thời trung học.
Trầm tĩnh ít nói, từ khóe mắt tới đuôi mày đều mang cảm giác xấu hổ cùng rụt rè.
Không ngờ cuối cùng người chịu thiệt lại là chính mình.
Hai tay Hứa Dung Âm giống như không xương sờ lên khuôn mặt của anh, chóp mũi ngửi được toàn bộ hương thơm trên người cô, đầu óc Đinh Tuần giống như thiếu niên mười tám mười chín tuổi bắt đầu nhộn nhạo, tim đập nhanh đến mức suýt chút nữa phá vỡ lồng ngực anh.
Hứa Dung Âm ồ lên một tiếng, rồi tiếp tục.
Dùng tay vuốt ve cổ, ngực và cánh tay, đứng phía sau lau lưng cho anh, Đinh Tuần đột nhiên siết chặt eo anh, phát ra tiếng rên rỉ không thể chịu nổi.
Không phải là anh khó chịu mà có cảm giác anh có gì không đúng.
“Vừa rồi em cũng không có dùng sức.” Trong giọng nói của Hứa Dung Âm có chút hoang mang giải thích, ngay cả khăn tắm cô cũng không cầm.
Đinh Tuần cau mày nhắm mắt lại.
Có thứ gì đó dưới đũng quần của anh không thể kìm nén được nữa, thứ đó đã ngẩng đầu lên, kích thước của thứ ở giữa hai chân rất bắt mắt.
Quy đầu đỏ tím sưng lên, gân xanh cuộn quanh cột thịt, hơi phồng lên vì hưng phấn.
“Tôi không trách em.” Anh cố gắng làm cho giọng nói trở nên bình thường, “Là do anh không quen, để tôi tự mình làm đi.”
Hứa Dung Âm lo lắng anh sẽ ngã trong phòng tắm, vì vậy cô có chút do dự.
Nhưng anh nói không quen, cuối cùng trong lòng chùng xuống, có cảm giác trống rỗng đi ra ngoài.
Ánh mắt của Đinh Tuần nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô không khỏi động lòng, nghĩ đến vừa rồi đầu ngón tay mềm mại của cô cọ vào da thịt mình, cây gậy thịt lại cương cứng vài phần.
Bàn tay đang che đũng quần được thả ra, dương vật to dài nện thẳng xuống bụng dưới, lỗ nhỏ trên bao quy đầu tiết ra không ít chất dịch.
“Cỏ…” Đinh Tuần dựa vào tường, nhắm mắt lại, tay phải cầm côn thịt, nhanh chóng di chuyển.
-
Hứa Dung Âm đợi Đinh Tuần tắm rửa xong rồi mới tới lượt mình, trước kia vẫn luôn là như vậy.
Nhưng tối nay khi đi vào, cô luôn cảm thấy trong phòng tắm có một mùi hương đặc biệt, cô cũng không nghĩ nhiều, tắm xong liền đi ra ngoài.
Chỉ là cô quên rằng mỗi tối trước khi đi ngủ Đinh Tuần đều phải uống nước, lúc vào cô cũng quên rót nước cho anh, lúc ra ngoài lại phát hiện Đinh Tuần đã tự mình đi lấy bình nước, nhưng do anh không cầm chắc khiến cho nước vãi ra sàn nhà.
“Chân anh không bị thương chứ?” Cô thấy chiếc cốc cũng bị vỡ.
Đinh Tuần lắc đầu, anh đứng bên cạnh vẻ mặt bất lực, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.
Hứa Dung Âm cũng không thể trách mắng anh đi lại lung tung, chỉ lo lắng anh có bị thương hay không.
"Lần sau nếu anh muốn uống nước cứ nói với em, anh lên giường nghỉ ngơi trước đi."
"Được."
Hứa Dung Âm đỡ anh trở lại giường bệnh.
Chân của anh cũng không bị mảnh thủy tinh làm bị thương, chỉ có điều ống quần đều ướt sũng.
Trong phòng bệnh chỉ có hai bộ áo đồ bệnh nhân dự phòng, một bộ giặt xong chưa khô, bộ còn lại mới thay.
Hứa Dung Âm muốn anh chịu đựng một chút, nhưng thấy anh cau mày, cũng biết từ trước tới giờ Đinh Tuần là người không dễ chịu đựng, chỉ có thể nói: “Nếu không sao anh không cởi quần ra? Chờ ngày mai khô rồi mặc lại."
Hứa Dung Âm vốn tưởng rằng anh khó mở miệng, không ngờ sau khi anh nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, "Được."