Tô Bình lần đầu tiên Trãi nghiệm cảm giác được làm money boy là như thế nào.
cậu nghĩ nó tương tự vậy.
Lúc này tô bình đang ngồi trên chiếc ghế trên sân khấu, bên dưới a là ánh mắt của bao người, ở trên này có thể nhìn hết muôn hình vạn trạng của ham muốn đều bộc lộ ra trong đôi mắt của bọn họ.
Thiếu Thần mặc một bộ đồ bình thường tới không thể bình thường hơn, bên trên là áo sơ mi trắng mở hai cúc, phía dưới là quần Âu đen, “con mẹ nó cấm dục” tô bình loáng thoáng nghe thấy có người kích động nói, còn có tiếng huýt sáo.
Thiếu Thần đang đứng sau lưng cậu, Tô Bình bỗng thấy trước mắt đen kịch một mảnh, Thiếu Thần không biết lấy ra từ đâu ra một miếng vải đen che đi tầm mắt tô bình, bên tai nói hai chữ, “ bình tĩnh”.
Tô bình đến bây giờ mới nhận ra, giọng nói ông chủ nhỏ của mình lại trầm ấm đến vậy.
Tính ra, ở tuổi này, giọng nói của cậu ta đáng ra vẫn còn non trẻ mới phải.
Nhưng chẳng hiểu sao tô bình cảm thấy an tâm đến lạ.
Bên dưới ngày càng có nhiều tiếng hét lên in ỏi, tên Mc kế bên lâu lâu lại nói mấy câu giới thiệu giở hơi, kiểu như “ mọi người hãy cùng nhìn lên cô hầu gái sexy và cậu chủ nhỏ của cô ta”.
Tô bình thấy hơi bất bình, cậu muốn xé cái mỏ của tên kia ghê ghớm.
Đây là đồ tu sĩ, hơn nữa cậu là nam đó, CMN nữ hầu gái cái đệt nhà mày”.
Bên dưới gần như trống không, ngoài một cái quần sịp tứ giác với hai mảnh vải của bộ đồ làm tô bình xấu hổ gần chết kia thì chẳng còn gì, nhưng tô bình thấy mồ hôi chảy đầy trên bắp chân mình rồi, “ mẹ nó, mình bị tiền che mờ mắt rồi, sao lại đồng ý làm cái trò quỷ này”.
Ngay lúc tô bình sắp chịu hết nổi, Thiếu Thần ghé đến bên tai tô bình đếm ngược, 6..5..4…
Tô Bình cảm thấy tay của thiếu thần rề rà ở trên sóng mũi mình, khẽ lướt xuống môi, vân vê ở đó một lúc vẫn chưa thấy số 3 cậu ta đếm đâu, Tô Bình liền há miệng ra cắn vào tay Thiếu Thần một cái xem như nhắc nhỡ.
“ ây zô, nữ hầu gái này cũng rất nóng tính nha, mọi người hãy cùng biểu quyết đi nào, ủng hộ cặp đôi chủ tớ quá mức nóng bỏng này” cái giọng gàng dỡ của tên Mc lại thuyết minh.
Phần sau của bữa tiệc tô bình cứ như người vô tri, lơ đi toàn bộ ánh mắt cháy bỏng của cả nam lẫn nữ.
Năn nỉ Thiếu Thần cho mình tan ca sớm.
Thiếu Thần cảm thấy hôm nay chơi cũng đủ rồi.
Liền dẫn Tô Bình rời đi.
Ở trong xe, tô bình như thiếu nam vừa bị cưỡng râm 69 hiệp xong.
Phờ phạt ngồi ngữa ra ghế.
Một phút mặt niệm, vẫy tay bai bai với cái gọi là hình tượng nam tính, thanh niên trai tráng mặt mũi sáng láng.
Thiếu thần đang lái xe, đưa mắt nhìn sang tô bình, cảm thấy anh chàng nhân viên thời vụ của mình càng ngày càng thú vị.
Thiếu thần mở miệng hỏi:
“ sao rồi, anh Tô Bình hôm nay thắng được số tiền lớn, không cảm thấy vui sao?”
Tô bình uể oải, cả người thoát lực trả lời cậu ta:
“ tôi bị cậu chơi chết rồi, cậu hài lòng chưa?”
“ ấy anh nói gì kỳ vậy, tôi còn chưa chơi anh mà bị mang tiếng kiểu đó đâu có được.”
Tô bình nóng nảy “ cậu còn muốn chơi tôi thật à, không có cái giá này đâu nhé “
Thiếu thần bật cười “ ha ha, nhiêu đó tiền, tôi gọi một MB tới, muốn cậu ta lột sạch đồ nhảy múa còn được nữa là, anh được như vậy xem như hời lắm rồi.”
Tô Bình trợn trắng mắt nhìn cậu ta, “ cậu còn có lương tâm không vậy? Lòng tự tôn đàn ông của tôi đang vỡ nát đây mà cậu nói vậy được à?”
Thiếu thần chẳng thèm quan tâm đến tô bình, chăm chú lái xe lại nghe tô bình bồi thêm một câu:
“ mà mấy người đó một đêm kiếm được nhiêu đây lận hả, chẳng phải rất nhanh sẽ thành triệu Phú sao? Tính ra công việc này lương cao chứ bộ”
Thiếu Thần run tay, xém chút là lấn sang làng đường bên cạnh.
Sau một đêm bị chao đảo tâm lý, tô bình quyết định xin nghỉ một ngày để sắp xếp hành lý, dọn sơ căn phòng trọ 25 m2 của mình.
Đến tầm buổi chiều thì tô bình đến trung tâm thương mại lớn nhất quận B, ăn một bát mì udon full toping, lại đi mua ít quà để đem về quê cho bố mẹ.
Tô bình cảm thấy ngày hôm nay chính là giây phút thành công nhất sau một năm ra trường của mình.
Tô bình sẽ càng hạnh phúc hơn nếu không gặp cảnh này.
Bên dưới sảnh trung tâm tầng 1, một đám đông bu đen bu đỏ, là hét ôm xòm, chính giữa là một tấm poster bự chảng, bên trên in chính là hình của tên lưu viễn đang cười rất đểu cáng.
Bên trên mấy cô gái bắt đầu chưa ý cũng ầm ầm kéo nhau chạy xuống.
Một cô nàng hấp tấp và phải bên vai tô bình.
Trên tay cậu đang xách bộ ấm trà mới săm, tô bình nghe một tiếng cốp, cái hộp đựng bộ ấm trà và phải tấm kính lang cang, tấm kính không sao, nhưng bộ ấm của tô bình thì có sao, cậu giở ra xem, thấy cái vòi đã rớt ra khỏi cái thân.
Tô bình muốn phát điên.
“ này, chị gái, chị làm vỡ cái bình của tôi rồi”
Cô nàng kia cũng không phải hiền lành chi cho cam.
“ ai là chị anh, với lại anh cầm nhiều đồ thì phải đứng tém tém lại, giàn ngang ra đó, ai mà chẳng đụng phải?”
“ sao cô lại ăn nói lật lộng vậy?”
“ tôi không nói với anh nữa, tôi phải đi gặp thần tượng, người ta không biết khi nào thì đi mất, cũng tại anh cả đấy, làm nhăn hết cái váy của tôi rồi đây này.”
Tô bình lần đầu gặp một bà chị bị tâm thần như thế này mà còn thả rong ngoài đường.
Khó chịu đáp trả:
“ hôm qua tôi còn ngồi uống bia với thần tượng của chị đấy “
Chị ta kênh khểnh liếc tô bình: “ nhìn cũng đẹp trai mà bị bệnh mơ hảo.”
Tô bình chưa kịp nói gì, chị ta đã len theo dòng người chạy xuống cầu thang biến mất.
“ cô mới bị thần kinh, cả nhà cô đều bị thần kinh, ai thần kinh mới đi thần tượng cái tên kia á”
Mấy người gần đó đi ngang qua nghe thấy, đều nhìn tô bình bằng đôi mắt hình viên đạn.
Tô Bình ngượng ngùng gom lại túi lớn túi bé nhanh chóng rời khỏi chỗ đó..