Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Khi Lưu Cảnh Nguyên thu được tin Đỗ Vĩ Minh gặp phiền toái, chính mình cũng đang bận túi bụi, không có biện pháp rút thân tới thăm Vĩ Minh. Hắn cuối cùng phái Trần Phúc từ công bộ để ý chuyện này. Trần Phúc làm việc rất chắc chắn, nói không nhiều, chỉ không biết cách quan hệ với quan lại.

Thật vất vả xử lý xong chuyện phiền toái, báo cáo lên hoàng huynh. Liền ngựa không ngừng vó chạy đến thôn Tu Hành, khi chạy đến thôn đã là đêm khuya. Trong thôn cực kì náo nhiệt, hình như đang ăn mừng gì đó. Không náo nhiệt kém gì cảnh tượng ngày phúc trạch đó, trong cung tuy cũng có yến hội, nhưng không thiệt tình và nhiệt thành như vậy. Người và người trong lúc đó đeo mặt nạ, tán hươu tán vượn, ngay cả trong lời chúc phúc cũng mang ý tứ. Lưu Cảnh Nguyên không đến quảng trường mà trực tiếp tới nhà Đỗ Vĩ Minh, Vĩ Minh hình như còn chưa trở về.

Nghe có tiếng bước chân truyền đến, còn có tiếng nói chuyện.

“Thiếu gia, ngươi không thể uống rượu thì đừng uống, mới uống thế này đã say. Ngươi cẩn thận một chút, bên kia có tảng đá…”

Chắc là Vĩ Minh đã trở lại. Lưu Cảnh Nguyên đi mở cửa, Chu Văn ngẩng đầu thấy Lưu Cảnh Nguyên thì hoảng sợ.

“Vương gia…”

Đang muốn hành lễ mới phát hiện mình còn đang đỡ thiếu gia.

“Không cần đa lễ.”

Lưu Cảnh Nguyên tiến đến bế Đỗ Vĩ Minh lên, trực tiếp ôm đến trên giường.

“Chu Văn, đi đun chút nước ấm.”


Chu Văn ra ngoài nấu nước, Vương Võ cũng đã trở lại. Nghe Chu Văn nói Vương gia đến đây, muốn đi hành lễ, bị Chu Văn ngăn lại. Vương Võ trở về phòng nghỉ ngơi. Thương còn chưa lành hẳn, ầm ĩ một buổi tối cũng mệt muốn chết.

Chu Văn bưng nước ấm vào phòng, liền thấy cảnh tượng ấm áp kia. Lưu Cảnh Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua, Chu Văn thức thời đem chậu gỗ đặt xuống liền ra ngoài đem cửa phòng đóng lại. Trong phòng Lưu Cảnh Nguyên rất vừa lòng đối với lời say của Đỗ Vĩ Minh, xem ra Vĩ Minh cũng rất nhớ mình.

Lau mặt rồi lau người cho Vĩ Minh. Lưu Cảnh Nguyên cũng tự lấy nước ấm lau người rồi lên giường cùng Vĩ Minh ngủ.

Ngày hôm sau, mọi người tỉnh lại trong tiếng kêu sợ hãi của Đỗ Vĩ Minh.

“A!!!”

Chu Văn nghe được thanh âm vội vọt tới, gõ cửa muốn vào xem. Chợt nghe thấy Vương gia bảo hắn trở về.

“Vĩ Minh, sao vậy? Thấy ta kinh ngạc vậy ư?”

Đỗ Vĩ Minh đêm qua còn vừa nhắc tới Cảnh Nguyên, buổi tối nằm mơ hình như thấy Cảnh Nguyên lau người cho mình, sau đó hai người báo cùng nhau ngủ. Ai ngờ sau khi mở mắt thật sự nhìn mặt thấy Cảnh Nguyên, mới kêu to ra tiếng.

“Không, không có gì. Ta chỉ là đột nhiên nhìn thấy ngươi ở trên giường có hơi kinh ngạc. Cảnh Nguyên, ngươi đến khi nào vậy?”


“Đêm qua, ta đến khi ngươi đã ngủ, không đánh thức ngươi.”

Đỗ Vĩ Minh cũng không nghĩ nhiều, đầu còn có chút mơ màng. Cảnh Nguyên bảo hắn tiếp tục nghỉ ngơi, mình thì mặc quần áo chỉnh tề rồi ra ngoài bảo Chu Văn lấy nước cho Đỗ Vĩ Minh rửa mặt một phen. Lại bảo Chu Văn đi nấu ít nước trà đến giải rượu cho Vĩ Minh.

Đỗ Vĩ Minh ngồi ở trên giường ngẩn người, Lưu Cảnh Nguyên bưng nước trà vào nhà.

“Vĩ Minh, uống chút trà giải rượu, hôm qua ngươi uống say.”

Đỗ Vĩ Minh nhận trà, mình say chắc là không làm chuyện gì kỳ quái chứ. Nghỉ ngơi một chút, Đỗ Vĩ Minh liền cùng Lưu Cảnh Nguyên chuẩn bị ăn sáng.

Trần Phúc hôm qua uống không ít, hôm nay ngủ dậy có hơi muộn. Hôm nay sẽ rời khỏi thôn Tu Hành đi thôn kế tiếp, Trần Phúc trong lòng có chút không nỡ.

Ra khỏi phòng, chuẩn bị đi ăn bữa sáng, Trần Phúc thấy Lưu Cảnh Nguyên, miệng há thật to,“Vương..”

“Vị tiên sinh này, ta không phải họ Vương, ngươi gọi ta Cảnh Nguyên là được.”

Trần Phúc sửng sốt, đây là tình huống gì vậy, Chu Văn đi qua ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ hai câu, Trần Phúc kêu một tiếng Cảnh Nguyên, chỉ là âm thanh thấp căn bản nghe không thấy. Trực tiếp hô tục danh của Vương gia, Trần Phúc cảm thấy mình thật sự làm không được.


Chu Văn nhanh nhẹn đem bữa sáng bưng lên bàn, hôm nay mọi người đều có chút say rượu. Bữa sáng đơn giản là cháo hoa, lúc ăn sáng, Trần Phúc ăn có chút bất an, ngẩng đầu lén liếc Vương gia một cái, hắn một bộ yên bình tự đắc. Bữa sáng trôi qua trong không khí có chút kỳ quái.

Bữa chiều, Trần Phúc liền cáo từ rời đi. Huyện lệnh đã phái người đến thôn kế tiếp đón Trần Phúc, Trần Phúc cũng đại khái hiểu nguyên nhân mình vì sao lại ở đây. Không nói gì thêm, mình vốn là không phải người nói nhiều, ăn xong bữa sáng liền cáo từ rời đi.

Đám thôn dân tự phát đến tiễn đưa Trần Phúc, đây là ân nhân của thôn bọn họ, có hắn, mọi người mới có nước. Đám thôn dân còn tặng không ít đồ cho Trần Phúc, cũng không phải là cái gì đáng giá, nhưng là một mảnh tâm ý của mọi người. Trần Phúc đều nhận, hơn nữa còn cảm ơn đám thôn dân.

Đỗ Vĩ Minh không hỏi nhiều về chuyện Lưu Cảnh Nguyên đột nhiên xuất hiện gì. Trên người Cảnh Nguyên có rất nhiều bí ẩn, vì sao bị thương ngã vào trước cửa nhà mình, vì sao đột nhiên rời đi vân vân, nhưng Đỗ Vĩ Minh chưa từng hỏi nhiều. Thử nghiệm nho nhỏ đương nhiên là có, nhưng đối với nguyên nhân chân chính, Đỗ Vĩ Minh không miệt mài theo đuổi. Mỗi người đều có bí mật riêng, người thân nhất cũng có tâm tư của bản thân, tuy làm bạn với Cảnh Nguyên, nhưng hắn không nói, mình cũng không nhất định phải hỏi.

Sau bữa sáng, Đỗ Vĩ Minh mang Cảnh Nguyên đi dạo phía sau núi. Thời gian trước luôn bận chăm nom Vương Võ, đào giếng, đã rất lâu không đi qua phía sau núi. Đào chút rau dại, Đỗ Vĩ Minh phát hiện tung tích thỏ hoang, hai người lại chạy đi bắt thỏ. Đỗ Vĩ Minh có chút bội phục người trong thôn, bọn họ tuy không biết nguyên nhân, nhưng đã có ý thức bảo vệ môi trường. Đối với dã vật trên núi không bắt giữ tràn lan, biết có chừng có mực.

Thỏ hoang là một loài thú rất cẩn thận, muốn bắt nó cũng không dễ. Chạy nhanh, vừa có tiếng là chạy vô tung vô ảnh, hai người mất nửa ngày, cuối cùng bắt được con thỏ hoang này. Đương nhiên cuối cùng bắt được thỏ hoang vẫn là Cảnh Nguyên, dùng ám khí đánh trúng.

“Cảnh Nguyên, ngươi thật lợi hại.”

Lưu Cảnh Nguyên cười cười, không nói gì thêm. Phỏng chừng nếu sư phụ nhìn thấy mình dùng võ công để bắt thỏ, sẽ bị phạt.

Đỗ Vĩ Minh cảm thấy khi hai người ở cùng nhau, thời gian qua rất nhanh. Cảm giác mới trên núi không lâu, mặt trời đã xuống núi. Khi về nhà đi qua ruộng đồng, vẫn không khỏi thở dài, thu hoạch bây giờ xem ra là vô vọng. Nước giếng chỉ đủ nhu cầu sinh hoạt, muốn tưới tiêu thì không được. Hoa màu trong ruộng đã sắp chết héo. Nói chút về hoa mầu với Cảnh Nguyên, kỳ thật, Đỗ Vĩ Minh còn chưa nghĩ ra phương pháp giải quyết. Khoai tây và khoai lang đổi lại chắc là còn, chờ ngày mai đi tưới chút nước. Gần đây xem ra trời sẽ không mưa.

Cảnh Nguyên nói nhớ tay nghề của Vĩ Minh, cơm chiều Đỗ Vĩ Minh liền tự mình đứng bếp. Thỏ hoang rửa sạch rồi làm hai món đồ ăn, thịt thỏ rán giòn cùng thỏ hoang kho tàu. Rau sam hái về, Đỗ Vĩ Minh làm bánh rán trứng chim trộn rau sam. Món này đã làm một lần, mọi người đều rất thích ăn, Đỗ Vĩ Minh hôm nay làm lại lần nữa. Dầu ô liu trong nhà còn rất nhiều. Cũng không để ý hơi lãng phí một chút.[ dầu ô liu này là dầu Đỗ Vĩ Minh lấy ra lần thứ hai, không phải dầu ô liu kia]

Khoai tây sợi chua cay, canh hẹ bí đao, bánh bao chưng. Mọi người ăn ngon lành, Đỗ Vĩ Minh cực kì cao hứng, tay nghề của mình được công nhận, làm sao mất hứng được.


Sau bữa chiều, Chu Văn chủ động dọn bát. Thương của Vương Võ đã lành kha khá, đã không cần uống thêm thuốc, miệng vết thương trên người cũng đã khép lại. Đỗ Vĩ Minh rất vừa lòng, cuối cùng cũng lành bệnh.

Mọi người ngồi ở ngoài phòng uống trà tiêu thực, Đỗ Vĩ Minh đem bộ trà cụ lần trước mua cho Cảnh Nguyên ra, pha trà bạc hà mà mình thích.

“Cảnh Nguyên, nếm thử trà này thế nào?”

Cảnh Nguyên nhận ly trà, uống một ngụm, trà bạc hà thanh lương mà đến.“Thực không tệ.”

Đối với đánh giá của Cảnh Nguyên, Đỗ Vĩ Minh rất cao hứng. Chu Văn và Vương Võ không câu thúc như mới đầu, cũng nói hai ba câu. Nói đến bánh rán trứng chim trộn rau sam hôm nay, mọi người đều rất thích. Đỗ Vĩ Minh thường xuyên làm vài món ăn mới, bình thường chưa từng thấy. Nói đến món ăn mới, Đỗ Vĩ Minh nghĩ tới một thứ tốt. Lễ mừng năm mới muốn làm cho Cảnh Nguyên ăn, sau khi cày bừa vụ xuân liền quên mất. Bằng không lần này làm cho hắn nếm thử.

“Ngày mai chúng ta lên trấn trên, vừa lúc có chợ”

Mọi người đã lâu không lên trấn trên, thời gian trước lên trấn trên cũng là vì bốc thuốc cho Vương Võ, đi vội vàng, về cũng vội vàng. Đề nghị này chiếm được phụ họa của mọi người, cảm thấy sáng mai phải lên trấn trên tập hợp.

Lưu Cảnh Nguyên lần này trở về, còn chưa gặp người trong thôn. Đỗ Vĩ Minh nghĩ để mọi người chào đón hắn một phen, bằng không cũng không tốt. Buổi tối, khi nằm ở trên giường liền nói với Cảnh Nguyên. Lần này trở về, hai người ngủ ở trên một cái giường, trong nhà giường không nhiều, Lưu Cảnh Nguyên không chịu ngủ cùng Chu Văn Vương Võ, chỉ có thể chia giường ngủ cùng Đỗ Vĩ Minh. Có nên thuê thợ mộc làm thêm giường không? Nghĩ mấy vấn đề này, Đỗ Vĩ Minh tiến vào mộng đẹp.

Xác nhận Đỗ Vĩ Minh đã ngủ, Lưu Cảnh Nguyên mới mở mắt, theo ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, nhìn thụy nhan của Đỗ Vĩ Minh, Lưu Cảnh Nguyên cảm thấy rất đè nén. Đó là ôn nhu khác với hoàng huynh. Hoàng huynh đối với mình rất tốt, nhưng từ khi mình lớn lên có rất nhiều chuyện không nói với mình, càng đừng nói đến loại chuyện nhà này. Đỗ Vĩ Minh mang tới ấm áp cho mình, ấm áp của gia đình, đây mới là nguyên nhân lớn nhất mình nhớ mãi không quên.

Cứ như vậy nhìn mặt Đỗ Vĩ Minh, Lưu Cảnh Nguyên cảm thấy trái tim mình giống như tràn ngập hạnh phúc. Bây giờ còn chưa phải thời cơ, sẽ có một ngày, mình có thể cùng hắn sớm chiều ở chung. Lưu Cảnh Nguyên âm thầm nói với bản thân, nhẫn nại, trở nên mạnh hơn. Mình nhất định phải mạnh hơn, phải có năng lực bảo hộ hắn, bằng không, kết quả tuyệt đối là điều mình không một thấy.

Đỗ Vĩ Minh như mơ thấy chuyện gì cao hứng, khóe miệng mỉm cười. Lưu Cảnh Nguyên lẳng lặng nhìn hắn, muốn đem này đó nhớ rõ càng lao chút, trở về cẩn thận thưởng thức. Cứ như vậy, một đêm không ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận