Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Hoàng huynh cho mười ngày nghỉ, hôm nay đã là ngày thứ sáu. Từ nơi này hồi kinh đô cần ba ngày, ngày mai chính là ngày cuối cùng, mới đến đã phải đi, Cảnh Nguyên trong lòng tràn ngập không nỡ, nhưng hiện tại thời cơ còn chưa chín muồi, không có cách nào mang Cảnh Nguyên vào kinh. Không biết những ngày ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều khi nào mới kết thúc, chắc phải chờ hoàng huynh ngồi trên ngôi mới có khả năng. Lưu Cảnh Nguyên âm thầm nghĩ.

Khuôn mặt Đỗ Vĩ Minh chỉ có thể gọi là thanh tú mà thôi, nhưng ở bên người hắn đi có thể cảm nhận được ấm áp và tình thân. Chu Văn và Vương Võ đã coi Đỗ Vĩ Minh thành người nhà, không chỉ vì mệnh lệnh của mình, quan trọng hơn là từ đáy lòng tán thưởng hắn. Mình cũng không khác gì. Lưu Cảnh Nguyên cảm thấy mình cứ như trúng độc, một loại độc dược mãn tính, khi ngươi phát giác thì nó đã xâm nhập vào cốt tủy. Cứ như vậy nhìn Vĩ Minh ngủ lại có thể thâys hạnh phúc, nếu để người trong kinh đô nhìn thấy, phỏng chừng sẽ bị hù chết. Nguyên vương lạnh lùng vô tình thế nhưng còn có biểu tình như vậy, chẳng trách Chu Văn và Vương Võ thấy mình ngoan ngoãn theo sau Vĩ Minh sợ tới mức miệng không ngậm lại được, Lưu Cảnh Nguyên cười khẽ một tiếng, chính mình cũng không ngờ tới.

Tịch dương xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, ánh chiều tà thản nhiên chiếu rọi trên mặt Đỗ Vĩ Minh đặc biệt hài hòa. Hắn vẫn còn quá nhỏ, phải đợi hắn chậm rãi lớn lên mới được. Mình hiện tại cũng chưa đủ mạnh, còn chưa thể bảo vệ hắn, vẫn cứ để hắn trong thôn này một thời gian, chờ thời cơ chín muồi liền đón hắn vào kinh.

Đỗ Vĩ Minh cảm thấy ngủ thật sâu, đã lâu không thả lỏng như vậy. Mở mắt liền thấy Cảnh Nguyên đang nhìn mình chằm chằm, không biết đang nghĩ cái gì.

“Cảnh Nguyên, sao thế, đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì, nghĩ ngươi buổi tối sẽ làm món ngon gì.”

Đỗ Vĩ Minh trong lòng thấy có chút không biết nói gì, Cảnh Nguyên vốn thích ăn, nhưng cũng không tới loại mức này. Tâm tâm niệm niệm lại là cơm chiều ăn cái gì.

“Vậy dậy đi, cũng nên đi nấu cơm chiều rồi.”

Giữa trưa ăn nem rán và cháo đậu xanh, theo yêu cầu của đám Cảnh Nguyên, buổi tối cũng lại ăn nem rán. Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn trước ngâm dưa hấu vào trong nước giếng, buổi tối có thể ăn. Thời tiết nóng như vậy, Đỗ Vĩ Minh quyết định làm một ít rau trộn. Mộc nhĩ ngâm trong nước ấm, cắt bỏ gốc, cho vào trong nồi thêm vừa đủ muối nấu tới chín. Lại làm thêm dưa chuột.

Dùng nước rửa sạch 5 trái dưa chuột, sau đó dùng dao sắt, lấy tay tách ra thành từng khối, ướp muối khoảng một nén nhan. Sau đó băm vụn 5 tép tỏi. Gạn nước chảy ra từ dưa chuột, sau đó đem tỏi băm, dầu ô liu, tương du, dấm chua, đường vào trộn đều là được. Đỗ Vĩ Minh thấy mình làm dầu ô liu rất hữu dụng, lần trước lên trấn trên xem qua giá dầu vừng, một bình nhỏ là 50 văn. Mình dùng dầu ô liu có thể xào rau, trộn rau, cũng tiết kiệm chút tiền dầu vừng.

Mộc nhĩ nấu chín rồi để nguội, đem hạt tiêu giã vụn, thêm chút dấm chua và dầu ô liu trộn đều. Một món rau trộn mộc nhĩ thơm ngào ngạt cũng đã xong.

Nhiệm vụ gói nem Đỗ Vĩ Minh giao cho Lưu Cảnh Nguyên, thấy hắn hưng trí bừng bừng chắc là không có vấn gì đề. Nem gói hỏng cũng không thể lãng phí, Đỗ Vĩ Minh xào chút trứng chim, lại cầm chút oliu muối chưa ra, hấp bánh bột ngô ở trong nồi một chút, sau đó bọc ô liu muối và trứng ở bên trong, mùi vị chắc cũng không tệ lắm.

Cầm chút hẹ muối đi ra, rửa sau làm canh bí nấu hẹ. Chờ Cảnh Nguyên gói xong nem, Đỗ Vĩ Minh bắt đầu rán nem. Nem rán phải rán xong ăn luôn mới ngon.

Có kinh nghiệm giữa trưa, Cảnh Nguyên nhanh nhẹn cầm 4 cái chén nhỏ đựng dấm chua. Nem rán nhân mặn chấm dấm chua ăn rất ngon. Vương Võ bưng chén đũa và đồ ăn lên bàn. Chờ Đỗ Vĩ Minh rán xong nem, ba người kia đã ở bên bàn chờ hắn. Tuy Đỗ Vĩ Minh có bảo bọn họ ăn trước, nhưng bọn họ không chịu, nhất định phải đợi mọi người đều ngồi vào bàn mới ăn cơm.

Nem rán vẫn trước sau như một được mọi người hoan nghênh, còn rau trộn mộc nhĩ, Cảnh Nguyên cũng rất thích. Mùa hè thời tiết quá nóng, ăn nhẹ chút thì tốt hơn. Ăn xong cơm chiều, Vương Võ thu dọn bát đũa, Chu Văn nhanh nhẹn đem dưa hấu cắt ra bưng lên bàn. Bốn người ở ngoài phòng ha ha trò chuyện, thời gian cũng qua mau.

Tơ lụa Lưu Cảnh Nguyên mua về, Đỗ Vĩ Minh không dám để Trương đại thẩm làm quần áo giúp, hai khối tơ lụa Đỗ Vĩ Minh vẫn cất ở trong rương. Vải bông tốt, Đỗ Vĩ Minh lại đưa đến chỗ Trương đại thẩm, nhờ làm giúp mấy bộ quần áo, cũng làm một bộ cho Chu Văn, Vương Võ, giữ về sau ra ngoài thì mặc. Gần đây không có nhiều việc lắm, Đỗ Vĩ Minh nhờ Trương đại thẩm thuận tiện làm hai cái chăn, vốn không định như vậy, lần trước Trần đại nhân đến ở mới phát hiện chăn nhà mình vẫn quá ít. Nên chuẩn bị thêm hai cái.

Lưu Cảnh Nguyên lần này tới có mang theo quần áo của mình, Đỗ Vĩ Minh lần trước giúp hắn đã phát hiện vải dệt rất tốt, so với tơ lụa Cảnh Nguyên mua cho mình còn tốt hơn. Đỗ Vĩ Minh không nghĩ nhiều, Cảnh Nguyên vừa nhìn là biết trong nhà có tiền, trách không được tiêu tiền như nước.

Thời khắc ly biệt ngay trước mắt. Hôm nay là ngày cuối cùng, sáng sớm mai phải đi, bằng không khẳng định không kịp chạy về kinh đô. Hôm nay, Cảnh Nguyênchuyện gì cũng không làm, chỉ đi sau Đỗ Vĩ Minh. Đỗ Vĩ Minh cũng cảm giác được gì đó, không tỏ vẻ gì về sự khác thường của Cảnh Nguyên, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Đợi ăn xong cơm chiều, Cảnh Nguyên ngồi không yên. Sáng mai sẽ rời đi, muốn nói chút gì đó lại không biết nên nói như thế nào. Cuối cùng vẫn là Đỗ Vĩ Minh đánh vỡ cục diện bế tắc này.

“Cảnh Nguyên, ngươi không phải sắp đi chứ?”

“Ừ, lần này chỉ có mười ngày nghỉ, khi đến dùng ba ngày, trở về lại mất ba ngày, sáng mai phải đi, bằng không sẽ không kịp.”

“Được rồi, ngươi ở trên đường cẩn thận một chút.”

“Vĩ Minh, ngươi không có gì muốn nói ư?”

“Không có, chính ngươi vạn sự cẩn thận.”

Lưu Cảnh Nguyên có chút không biết làm sao, rất nhiều điều nói cũng không biết nên nói thế nào. Liên miên cằn nhằn mà nói, dặn Vĩ Minh làm việc cẩn thận, có việc gì nặng thì bảo Chu Văn và Vương Võ đi làm, đừng không nỡ tiêu tiền linh tinh.

“Vĩ Minh, bạc này ngươi cất lấy, thu hoạch năm nay không tốt, không đủ tiền dùng thì hãy dùng đến.”

“Không cần, ta tự có tiền. Xà phòng và dầu đều bán rất tốt, trong thôn chi tiêu cũng không nhiều. Cầm tiền này ta sợ mời cướp đến.”

Lưu Cảnh Nguyên vốn tưởng sẽ khó mà đưa bạc. Cuối cùng Đỗ Vĩ Minh không phản đối Cảnh Nguyên, để lại mười lượng bạc, lấy để nhỡ khi cần. Còn lại thì không chịu nhận. Lưu Cảnh Nguyên bảo hắn có thời gian thì viết thư cho mình, đưa đến trạm dịch trấn trên là được, Đỗ Vĩ Minh gật đầu đồng ý. Hai người còn nói một lát Đỗ Vĩ Minh mới ngủ.

Thừa dịp Đỗ Vĩ Minh đang ngủ, Lưu Cảnh Nguyên đến chỗ Chu Văn và Vương Võ, chỉ đạo một phen, cũng để lại bạc và địa khế cho Chu Văn, bảo hắn cất kỹ. Nếu gặp phải phiền toái thì lên tiền trang trấn trên tìm Phan tổng quản, hắn sẽ biết làm thế nào. Chu Văn cất đi, tuân lệnh Vương gia. Tiền mình đưa Vĩ Minh không chịu, may mà mình sớm có chuẩn bị. Chu Văn và Vương Võ tuyệt đối không dám có lòng riêng, bằng không kết cục của bọn họ tuyệt đối không tốt.

Lưu Cảnh Nguyên lại thưởng Chu Văn và Vương Võ mỗi người năm lượng bạc, muốn bọn họ chăm nom Đỗ Vĩ Minh thật tốt, Chu Văn và Vương Võ nhanh chóng đồng ý. Cho dù Vương gia không ban gì, Chu Văn và Vương Võ cũng đã xem thiếu gia như thân nhân. Tâm địa của thiếu gia thật tốt lắm, chưa bao giờ coi mình như người hầu, không có lệnh của Vương gia, hai người cũng sẽ chăm nom thiếu gia thật tốt.

Một đêm không chợp mắt, Lưu Cảnh Nguyên cứ như vậy nhìn Đỗ Vĩ Minh ngủ cả đêm. Chờ trời còn chưa sáng, mình nên đi rồi, bằng không đám thôn dân thấy ngựa ở cửa thôn lại nghị luận một phen. Vì tránh thêm phiền toái cho Đỗ Vĩ Minh, Lưu Cảnh Nguyên bảo Dạ mang theo ngựa chờ hắn ở cửa thôn. Cuối cùng liếc mắt nhìn Vĩ Minh một cái, Lưu Cảnh Nguyên mới xuất phát. Chu Văn đem một túi đồ ăn đưa cho thiếu gia, đây là một gói bánh bao đậu, Đỗ Vĩ Minh thấy Lưu Cảnh Nguyên thích ăn nem nhân bánh đậu liền làm bánh bao đậu cho hắn. Bánh bao thật ra không phải Đỗ Vĩ Minh làm, mà là Chu Văn làm, sáng sớm hôm nay rời giường hấp chín, vừa lúc làm cho Vương gia mang theo ăn trên đường.

Lưu Cảnh Nguyên nhận lấy, cảm ơn, lại dặn Chu Văn nhất định phải chăm nom thiếu gia cho tốt mới rời đi. Đỗ Vĩ Minh kỳ thật từ khi Lưu Cảnh Nguyên rời giường cũng đã tỉnh, chỉ là không thích tình cảnh ly biệt, cũng không biết nên nói thế nào, liền giả bộ ngủ. Hiện tại từ trong cửa sổ nhìn bóng dáng Cảnh Nguyên rời đi, trong miệng khẽ nói lên đường bình an.

Khi Đỗ Vĩ Minh rửa mặt, Chu Văn chuẩn bị bánh bao và cháo.

“Thiếu gia, bữa sáng hôm nay ăn bánh bao đậu nha. Ngài xem thử tay nghề của ta thế nào?”

Đỗ Vĩ Minh ngồi xuống ăn một cái, thật đúng là không tệ. Ngay cả Vương Võ bình thường không nói chuyện sáng nay cũng nói nói không ít, Chu Văn vắt óc tìm đề tài, nhưng không đề cập tới chuyện Vương gia rời đi. Thương cảm ly biệt trong khi nói chuyện tiêu tán không ít.

Lưu Cảnh Nguyên lặng yên rời đi lại trở thành một đề tài trong thôn, biểu ca của Lý Nhị thật đúng là có tiền, gần đây mua bò cho hắn, sao lại đột nhiên lại không thấy nữa. Nghị luận một trận, lại bị những đề tài khác trong thôn thay thế, Nhị Nữu đầu thôn sắp xuất giá, đồ cưới, tiệc rượu vân vân lại bắt đầu nổi lên. Người trong thôn có khi thấy Đỗ Vĩ Minh, hỏi chuyện biểu ca hắn, Đỗ Vĩ Minh không trả lời cụ thể. Bản thân mình không biết, tùy tiện nói gì đó ứng phó cho qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui