Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Trong khoảng thời gian này chiến tranh to nhỏ xảy ra không ít lần, đặc biệt là hai trận đánh lớn dù có hỏa dược hỗ trợ, thân quốc cũng thương vong không nhỏ. Có thể tưởng tượng nếu không có hỏa dược, chắc hiện tại chu quốc và ngô quốc đã cùng người tát ma tiến đóng.

Sau khi có hỏa dược, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại xung đột quy mô nhỏ vẫn không ngừng, không phát sinh xung đột lớn. Có điều đây cũng không phải kế lâu dài, nếu tiêu hao thời gian dài như vậy, đối với thân quốc nền tảng không vững rất bất lợi. Dù sao cục diện hiện tại là một đấu ba.

“cảnh nguyên, về sau còn chuyển gì tới nữa không?”

“vận đến đây một phần, còn có một phần chưa đến.” Tục ngữ nói [binh mã chưa động, lương thảo đi trước], hiện tại binh mã đều ở biên quan, lương thảo vận chuyển trở thành mấu chốt. Nếu vật tư không đến kịp thì rất phiền toái.

“ngươi mau viết thư cho hoàng thượng, vật tư nhất định phải chuyển đến trước đầu mùa đông, bằng không về sau càng thêm phiền toái.”

“ta đã dùng bồ câu đưa tin cho hoàng huynh, chắc là sẽ nhanh.”

Chuyện hỏa dược đỗ vĩ minh hiện tại đã không còn quản, có chuyên gia vũ khí ngô thành so với mèo ba chân như hắn tốt hơn nhiều, chắc không bao lâu có thể tạo ra súng. Bởi vì đỗ vĩ minh không hiểu súng lắm nên chỉ có thể miêu tả bộ dáng đại khái và hiệu quả mong muốn, thao tác thực tế thì chẳng giúp được gì.

Ngô thành cũng dần dần phụ trách chuyện hỏa dược. Năng lực sản xuất hiện tại đại khái có thể cung cấp cho 700 người, đương nhiên nếu trong khoảng thời gian này không phát sinh xung đột quy mô lớn thì hỏa dược cung cấp được chắc sẽ càng nhiều.

Chu văn hai ngày trước đã viết thư tới, thu hoạch trong nhà năm nay không tệ, tình huống trong cửa hàng cũng rất ổn định, khoai tây vụ thu đã bắt đầu trồng, hết thảy đều rất tốt, chỉ có oa nhi thường nhắc ca ca khi nào thì có thể trở về. Đỗ vĩ minh định mùa xuân sang năm thì về, hiện tại tình hình chỗ cảnh nguyên còn chưa ổn định, đỗ vĩ minh muốn đợi mọi chuyện đều ổn định thì mới về. Ngoài ra hắn cũng muốn bồi cảnh nguyên qua tết âm lịch.

“thiếu gia, nồi lẩu ngài muốn đã chuẩn bị.” Vương võ hiện tại cũng đã dỡ xuống chức vị giáo luyện, không ít binh lính học xong cách dùng hỏa dược, cho nên vương võ bây giờ chỉ hủ yếu phụ trách hầu hạ đỗ vĩ minh. Hiện tại rối loạn, đỗ vĩ minh lại không có công phu. Tuy có hỏa dược, cảnh nguyên vẫn phái vương võ tới chăm nom đỗ vĩ minh. Dù sao hai người ở chung đã lâu, rất quen thuộc.

“vương võ, đi gọi cảnh nguyên tới, chúng ta cùng nhau ăn đi.” Tuy biết cảnh nguyên là vương gia, nhưng dưới sự kiên trì của cảnh nguyên, đỗ vĩ minh vẫn trực tiếp gọi tên hắn, dù sao đỗ vĩ minh đối với xưng hô vương gia vẫn thấy gượng, trong khung làm người hiện đại vẫn không quen tư tưởng giai cấp này.

Nguyên liệu ở đây đương nhiên không phong phú như ở nhà, đỗ vĩ minh tự mình dựng một cái bếp lò trong doanh trướng, bởi vì hắn không quen ăn cơm tập thể trong quân đội, lại không muốn mỗi ngày đến chỗ cảnh nguyên ăn cơm.

Sau khi tự dựng bếp, cảnh nguyên cứ hai ba ngày lại đến ăn trực, hôm nay ăn lẩu sao có thể thiếu hắn ?

Nguyên liệu nấu lẩu đương nhiên cũng chỉ có thịt dê, thịt heo còn có một ít khoai tây, cải trắng, củ cải. Đỗ vĩ minh đã tận lực đem tất cả nguyên liệu nấu ăn đều dùng tới, nhưng cũng chỉ có mấy thứ kia. Thôi, chấp nhận vậy.

Đỗ vĩ minh đối với kiếp sống quân lữ trong khoảng thời gian này cũng dần dần có chút thích ứng, trước kia chỉ từng học quân huấn trong trường, không có cách nào so với chiến trường chân chính.

“oa, thơm quá, vĩ minh, mau ăn thôi, ta sắp chết đói rồi.”

Đỗ vĩ minh thấy cảnh nguyên khoa trương như thế thì có chút bất đắc dĩ, bộ dáng này bị binh lính phía dưới nhìn thấy thật không hiểu người ta sẽ nghĩ gì. Phải biết bình thường cảnh nguyên luôn một bộ nghiêm túc, làm sao mà biết hắn sẽ tham ăn như vậy.

“ngươi mau ngồi xuống đi, cẩn thận bị người khác nhìn thấy ngươi như vậy, đến lúc đó mất mặt chính là ngươi.”

“yên tâm đi, nơi này không được ta cho phép thì không ai có thể vào.”

Đỗ vĩ minh không nói gì thêm, quên đi, tùy hắn. Thịt heo hôm nay trực tiếp là băm nhuyễn, cho thêm gia vị nặn thành viên. Dầu ở đây không giống trong nhà, chỉ đành như vậy. Cảnh nguyên cũng mặc kệ, cầm lấy đũa liên tục gắp vài miếng thịt viên và củ cải, bắt đầu ăn. Đỗ vĩ minh đem thịt dê cho vào nồi, thịt dê không thể nấu lâu, bằng không sẽ dễ bị dai, chỉ cần nhúng qua vài cái đến khi màu thay đổi là có thể ăn.

Hôm nay lạnh ăn lẩu thật rất thích, ăn một chút, đỗ vĩ minh đã cởi áo ngoài, trên trán đầy mồ hôi. Vương võ cũng cùng ăn, bà người đánh chén nửa ngày đem tất cả thức ăn tiêu diệt hết. Chỉ có canh lẩu là đỗ vĩ minh không cho uống, thứ đó không tốt cho cơ thể, trực tiếp đổ đi.

Vương võ thu dọn bát chén, đỗ vĩ minh cùng cảnh nguyên trò chuyện, tiêu thực.

“gần đây người tát ma hình như không thấy đến.”

“ừ, trời lạnh bọn họ hoạt động cũng ít hơn, bình thường bọn họ đang ở trên thảo nguyên nghĩ ngơi hồi phục.”

“ngô quốc cùng chu quốc nói thế nào?”

“vẫn như cũ, không tính lui binh, nhưng cũng không đến xâm phạm, nhiều nhất chỉ có một ít ma sát, chúng ta cũng nên thừa dịp này nghỉ ngơi hồi phục một chút.”

Cảnh nguyên tự mình dẫn theo hai phó tướng, gần hai năm thời gian, phó tướng cũng trưởng thành không ít, chiến dịch nhỏ vừa đều phái hai người bọn họ mang binh đi đánh, có kinh nghiệm thực chiến hai người đều nhanh chóng trưởng thành.

Lưu cảnh nguyên ko định cả đời đều đứng ở biên quan, khi xưa hoàng huynh kế vị không lâu, không có ai để dùng lưu cảnh nguyên mới không có cách nào chạy đến biên quan. Có đa niên tướng quân tọa trấn kinh đô, còn có hai phó tướng của hắn. Chờ phó tướng thành thục, mình có thể nghỉ ngơi.

Hai người lại hàn huyên chút, nói thật, ở trong quân đội thật đúng là không có gì bát quái có thể nói, chỉ nói đơn gian vài chuyện nhà cửa, hoặc là chuyện chu quốc ngô quốc. Nghỉ ngơi một chút, cảnh nguyên còn phải về doanh trướng làm việc, đỗ vĩ minh liền không có việc gì làm.

Mấy ngày nay, bởi vì thời tiết dần dần rét lạnh, đỗ vĩ minh thấy cảnh nguyên luôn xoa đầu gối và lưng, nghe đại phu nói là di chứng lưu lại khi bị thương, hơn nữa bởi vì mặc khôi giáp, nên không thể mặc nhiều quần áo, càng dễ bị lạnh.

Đỗ vĩ minh bảo vương võ đi thu thập một ít lông gà lông vịt, chuẩn bị thí nghiệm làm một cái áo lông. Bản thân chưa từng làm áo lông bao giờ, chỉ có thể cố nghĩ ra.

Có lông chim lông gà lông vịt, để đảm bảo tính giữ ấm, đỗ vĩ minh chỉ dùng đầu lông phía trên. Trên lông mang theo máu có mùi là, đỗ vĩ minh ném lông chim vào trong nồi trần qua. Khi nấu thì cho một chút hương liệu vào, thứ này là đặc biệt hỏi xin đại phu. Nếu không quần áo có mùi hôi thì cũng không ai muốn mặc.

Đỗ vĩ minh làm thứ này là gạt cảnh nguyên, coi như là lễ vật năm mới cho hắn, trước khi đưa đương nhiên phải giữ bí mật. Vất vả hơn mười ngày, cuối cùng đỗ vĩ minh dùng một túi bông, mời người phụ trách quần áo trong quân đội hai cái cái bao gối và một kiện áo bông.

Thử một chút, độ giữ ấm so với áo bông tốt nhiều lắm. Hơn nữa cũng có vẻ mỏng, có thể mặc bên trong khôi giáp, lại không nặng, đỗ vĩ minh đối với điều này cực kì vừa lòng. Tuy mình may có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng hiệu quả giữ ấm rất không tệ. Có thời gian về phải bảo tích xuân và liên thu làm, chắc chắn sẽ càng đẹp mắt.

“cảnh nguyên, thử thứ này xem?”

“đây là cái gì? Di, đây là vĩ minh làm cho ta sao?”

“ngươi thử xem, thời tiết ở đây có vẻ lạnh, ta thấy nó rất ấm áp.”

Quần áo nhỏ còn hơi chật, tay áo hơi ngắn, nhưng thấy cảnh nguyên cao hứng như vậy thì chắc chắn là rất vừa lòng.

“thấy ngươi không thiếu gì, ta cũng không biết đưa ngươi cái gì thì tốt, đây là lễ vật năm mới ta tặng trước cho ngươi.”

Thấy cảnh nguyên mặc vào không nỡ cởi, đỗ vĩ minh cảm thấy rất muốn cười. Tặng quà quan trọng nhất là tâm ý, hiểu được tâm ý của mình là tốt rồi. Hắn nhận quà cao hứng như vậy, vất vả mấy ngày nay coi như là hồi báo.

“vĩ minh, thật ấm áp, ta rất thích, cám ơn ngươi.”

Lưu cảnh nguyên biết đỗ vĩ minh buổi tối đều cặm cụi làm gì đó, không ngờ là làm đồ cho mình, trong lòng so với ăn mật còn ngọt hơn. Thứ vĩ minh tặng vừa nhìn là biết rất có tâm ý mình nên tặng hắn cái gì mới tốt đây?

59, ngoại truyện cảnh nguyên (2)

Người gọi là lý nhị cũng thật là hay, mình bị trọng thương ngã vào nhà hắn, hắn cứu mình về, nhưng cho tới giờ vẫn chưa hỏi nguyên nhân mình bị thương. Cũng không sợ mình là người xấu, gây phiền toái cho hắn ư?

Lưu cảnh nguyên thấy có chút tò mò, hắn không thích mình gọi hắn lý nhị, sau đó lại bảo mình gọi hắn là vĩ minh, có vẻ thân cận không ít. Nghe hắn giới thiệu mình cho người khác đều nói mình là biểu ca hắn, mình ở trong thôn coi như là có thân phận.

Những ngày dưỡng thương đối với lưu cảnh nguyên có chút nhàm chán, mỗi ngày đều nằm ở trên giường trừ ngủ chính là ăn cơm uống thuốc, giống như không có chuyện gì để làm. Nhưng mình chịu thương cũng không nhẹ, nghe đại phu nơi này nói cần tĩnh dưỡng một thời gian.

Xem ra trong nhà này cũng không giàu có, nhưng vĩ minh đối mình thật rất tốt. Trong nhà chỉ có một tấm chăn mới, để cho mình nằm, hắn thì dùng cái chăn cũ rách. Mỗi ngày vĩ minh đều là rất bận rộn, một ngày nấu ba bữa cơm, thuốc của mình cũng là một ngày ba bữa. Ban đầu còn phải để hắn đút, hiện tại ít nhất có thể tự mình ăn cơm uống thuốc.

Tay nghề của đỗ vĩ minh thật không tệ, một món ăn sáng cũng có thể làm ra mĩ vị. Như ô liu muối và ô liu ngào đường ăn kém với cháo rất không tệ. Ngự trù trong cung làm đồ ăn tuy tinh xảo nhưng ăn không thấy ngon như vậy. Đồ ăn vĩ minh làm tuy vô cùng mộc mạc, nhưng ăn vào lại cảm thấy ấm áp.

Miệng vết thương dần dần khép lại, mình cũng đã liên hệ với hoàng huynh. Nhưng sự tình còn chưa chấm dứt, hiện tại lộ diện không có ưu việt gì, còn không bằng lấy tĩnh xem này động, nhìn xem đám nhị hoàng huynh có thể làm ra chuyện gì. Thương thế của mình cũng chỉ vừa mới có khởi sắc, vẫn nên thêm 1 đoạn thời gian cho vết thương tốt lên rồi nói sau.

Chắc hoàng huynh hiện tại đã thu được tin tức mình đưa đưa, nếu không có vấn để gì, chỗ nhị hoàng huynh chắc chắn đã đứng ngồi không yên, qua không lâu sẽ giấu đầu lòi đuôi. Hoàng huynh chắc đã chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ bọn họ mắc câu. Mình cứ chờ một đoạn thời gian rồi nói sau.

Miệng vết thương dần dần có khởi sắc, lưu cảnh nguyên cũng có chút không hài lòng với thức ăn của mình. Hắn vài lần muốn mở miệng bảo vĩ minh làm thêm đồ ăn, nhưng thấy bóng dáng bận rộn của hắn thật không biết nên mở miệng thế nào.

Mùa đông ở đây chủng loại rau dưa rất thưa thớt, lăn qua lộn lại cũng chỉ có khoai tây, cải trắng, cải trắng, khoai tây, cho dù tay nghề của đỗ vĩ minh tốt, ăn mấy bữa như vậy, cảnh nguyên cũng có chút chịu không nổi. Không phải hắn không nghĩ đến việc đưa chút bạc cho đỗ vĩ minh đi mua đồ ăn tốt hơn trở về, nhưng hiện tại tin tức hắn ở đây dưỡng thương không ai biết, nếu đột nhiên đi lấy bạc, chắc chắn sẽ khiến cho người khác chú ý, quên đi, cứ như vậy đi.

Đỗ vĩ minh cũng hơi ngại, tới cửa là khách, tuy không quen biết cảnh nguyên, nhưng mấy ngày dưỡng thương này hai người ở chung rất vui vẻ, đã coi như bạn bè. Đỗ vĩ minh biết thân phận của hắn mỗi ngày ăn cải trắng, khoai tây chắc sẽ không chịu nổi, nhưng mình không thường xuyên đi chợ, chỉ có thể thường xuyên thêm chút mộc nhĩ gì đó thay đổi khẩu vị.

Hiện tại mình vừa phải nấu cơm, vừa phải đun thuốc, cũng không có tinh lực làm món ngon gì. Hắn mua đồ ngon vốn tính để lễ mừng năm mới ăn, giờ một ngày lấy ra nấu một ít, coi như không tệ.

Đỗ vĩ minh đặc biệt làm một cái bàn nhỏ cho cảnh nguyên có thể ở trên giường ăn cơm, từ khi có cái bàn nhỏ này, cuộc sống buổi tối cũng phong phú hơn, đỗ vĩ minh bắt đầu học chữ.

“ngươi xem, đây là mây, đây là bay.” Lưu cảnh nguyên viết hai chữ thật to trên giấy, đỗ vĩ minh không nỡ lãng phí luyện chữ trên giấy, liền dính nước luyện tập ở trên bàn

Lưu cảnh nguyên nhìn hắn viết,chỗ nào không đúng sẽ cẩn thận nhắc nhở hắn. Đỗ vĩ minh cảm thấy hắn là một thầy giáo rất đủ tư cách. Chữ này có chút giống chữ phồn thể, nhưng vẫn có rất nhiều chỗ không giống, đỗ vĩ minh không đặc biệt giỏi nhận chữ phồn thể, nhưng vẫn có thể nhìn ra vài chỗ không giống nhau.

“vĩ minh, ngươi viết chỗ này không đúng, thiếu nét hoành.”

Đỗ vĩ minh thật sự đối chiếu một chút, quả nhiên là thiếu nét hoành, ngẩng đầu lên cười cười với cảnh nguyên, cám ơn hắn nhắc nhở. Lưu cảnh nguyên hoảng sợ, bình thường không quá chú ý diện mạo của hắn, hiện tại ngẩng đầu cười như vậy, thật có chút hương vị kinh diễm. Lưu cảnh nguyên nhanh chóng cúi đầu, chắc mình nhìn lầm rồi, nhìn lầm rồi. Ở trong lòng mặc niệm mấy lần cũng không quá để ý.

Mỗi buổi tối học được vài chữ, đỗ vĩ minh cũng đã học được hơn một trăm chữ. Có điều chữ vẫn có chút kỳ quái, đỗ vĩ minh viết luôn có chút không được tự nhiên. Chắc luyện nhiều sẽ tốt hơn.

Tết âm lịch đầu tiên ở đây rất nhanh trôi qua, cuộc sống trôi thật nhanh, đỗ vĩ minh đã ở đây gần nửa năm, chắc chị hắn cũng đã không con đau xót nữa. Mình cũng đã dần dần dung nhập cuộc sống nơi này, mặt trời mọc thì dậy mặt trời lặn thì nghỉ, ban đầu một người có chút tịch mịch, hiện tại có cảnh nguyên làm bạn cũng không tệ. Có lẽ khi vết thương của cảnh nguyên tốt hơn sẽ rời đi. Thôi, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.

Đỗ vĩ minh nhìn con gà trong tay thật đúng là không biết nên xuống tay thế nào, là ai quy định năm mới nhất định phải giết gà. Khi lưu cảnh nguyên đi vào sân chính là nhìn thấy tình thế khôi hài như vậy đỗ vĩ minh một tay bắt gà một tay cầm dao, xem tư thế là muốn giết gà. Vấn đề là hắn đang nhìn con gà kia, con gà kia cũng nhìn hắn, cứ thế nữa mắt hắn sẽ biến thành mắt gà chọi.

“vĩ minh, ngươi đang làm gì ?”

“giết gà.”

“ngươi giết gà sao phải nhìn chằm chằm vào con gà này, không động thủ.”

Đỗ vĩ minh mặt đỏ lên, biết nói sao đây, nói mình không dám giết gà ư? Cảnh nguyên thấy đỗ vĩ minh muốn nói lại thôi, mặt cũng phiếm hồng, chắc là không dám giết gà.

“ngươi đi vào làm việc khác đi, để ta giết gà, dù sao ta cũng không có gì có thể hỗ trợ.”

Đỗ vĩ minh như trút được gánh nặng, nhanh nhẹn đưa gà và dao cho lưu cảnh nguyên, bản thần thì vào phòng bếp làm việc. Cảnh nguyên nhìn gà và dao trong tay, ông khỏi nở nụ cười. Nếu hoàng huynh nhìn thấy mình hiện tại chắc sẽ bị ngây người. Đường đường một vương gia thế nhưng muốn giết gà. Quên đi, vẫn nên nhanh tay làm việc quan trọng hơn, không cần thương xuân thu buồn.

Lưu cảnh nguyên giết gà rất đơn giản, một đao trực tiếp chém vào cổ gà, sau đó giữ chặt con gà, không bao lâu con gà liền tắt thở, trên người một giọt máu cũng không có, sạch sẽ lưu loát. Đỗ vĩ minh đi ra nhìn thấy gà đã giết xong, vui vẻ mang vào bếp. Nước nóng đã đun sôi, vừa hay có thể nhổ lông.

Lưu cảnh nguyên vào nhà rửa sạch tay rồi tự giác ngồi sau bếp trông củi, ở trong bếp mình cũng chỉ có thể giúp thêm củi nhóm lửa. Ngay cả việc nhóm lửa cũng phải học mới biết, ban đầu khi không biết, nhắm mắt nhét củi vào trong, cuối cùng trong nhà biến thành sương khói hôi hổi, nhà bên cạnh còn tưởng là cháy nhà. Làm vài lần mới hiểu, hiện tại coi như nửa thuần thục.

Hai người bận việc cả ngày, mới làm ra một bàn đồ ăn. Cơm trưa ăn qua loa hai đĩa râu, một bát bánh mật cho có. Thấy đỗ vĩ minh thật cẩn thận đem đồ ăn đã nấu xong cho vào hộp gỗ, lại ở bên ngoài hộp gỗ bao một tầng áo bông cũ, lưu cảnh nguyên nhìn ra là hắn đang muốn giữ nhiệt. Trong cung có đồ đặc chế, đồ ăn cho dù để nửa canh giờ cũng sẽ không lạnh, ở đây thật khó cho vĩ minh nghĩ ra phương pháp như vậy.

Thịt dê kho tàu, đầu sư tử, thịt bò xào nấm, thịt dê xào, thịt nướng, cá kho tàu, gà nấu đông, đậu hũ chiên, cải trắng xào, còn có 1 chén lớn canh thịt bò nóng hầm hập. Đây chính là bữa cơm phong phú nhất từ khi cảnh nguyên đến nơi này, vĩ minh nói cơm tất niên nhất định phải ăn ngon.

“cảnh nguyên, mau, ở đây có nước ấm, về phòng lau qua người, quần áo mới ta để trên giường cho ngươi.”

Lưu cảnh nguyên sửng sốt một chút thấy hai ngày trước vĩ minh ôm bông và vải bông sang nhà hàng xóm, tưởng hắn làm áo bông cho bản thân, hóa ra là làm cho mình.

“đừng thất thần, nhanh đi, ngươi chuẩn bị cho tốt, ta cũng đi đổi.”

Lưu cảnh nguyên bị đỗ vĩ minh đẩy vào phòng thay quần áo, đỗ vĩ minh đang làm công tác kết thúc. Rửa nồi, đun thêm nước nóng, bếp núc dọn sạch sẽ, đũa bát đều cất gọn, lò than đốt lên… Chờ khi lưu cảnh nguyên mặc bộ đồ mới tìm đến đỗ vĩ minh, đỗ vĩ minh không khỏi ghen tị. Người so với người thật tức chết, áo bông giống nhau mặc ở trên người cảnh nguyên đẹp mắt như vậy, sao mặc trên người mình không có hiệu quả này. Quên đi, bản thân nên mau đi thay quần áo.

Đỗ vĩ minh bưng nước ấm về phòng rửa mặt một phen, chờ đỗ vĩ minh mặc đồ mới đi ra, lưu cảnh nguyên đã tự đem đồ ăn trong hộp gỗ bưng lên bàn. Vĩ minh cũng nhanh nhẹn ngồi xuống, hai người nhìn nhau cười.

Đỗ vĩ minh không biết là bởi vì bữa cơm tất niên này, đã khiến lưu cảnh nguyên có suy nhĩ cả đời gần gũi với hắn. Nếu hắn biết thì sẽ không hảo hảo làm bữa cơm này đâu. Chuyện này nói sau, tạm thời không đề cập tới.

Sau tiết nguyên tiêu không lâu, lưu cảnh nguyên đã liên hệ với hoàng huynh. Hoàng huynh biết hắn hết thảy mạnh khỏe thì rất cao hứng, nhưng đương nhiên vẫn có chút tức giận hắn thời gian dài không liên hệ. Nghe nói chuyện nhị hoàng huynh đã giải quyết hơn phân nửa, chắc qua đoạn thời gian nữa có thể giải quyết hoàn mỹ.

Hoàng huynh muốn mình mau trở về, nhưng nói thật, mình đã dần dần quen sinh hoạt ở nơi này. Không có ngươi lừa ta gạt, không có lục đục với nhau, chính cuộc sống nông phu vô cùng đơn giản lại chân chính làm cho lưu cảnh nguyên cảm thấy khoái hoạt.

Tiết nguyên tiêu lần trước mình đoán đố đèn thắng 10 lượng bạc, vĩ minh cười như là chiếm được nhiều tài phú. Lưu cảnh nguyên liền biết không cần phải có nhiều quyền thế, tiền bạc mới có thể vui vẻ, cuộc sống vô cùng đơn giản như vậy cũng tràn ngập lạc thú.

Nhưng trên người mình còn có sứ mệnh, đây là trách nhiệm mình không có cách nào trốn tránh. Chờ hết thảy yên ổn, mình sẽ cùng vĩ minh ở trong thôn làm nông phu khoái hoạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui