Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Cuộc sống cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua, đỗ vĩ minh vẫn duy trì mỗi tháng gửi thư một lần. Tin tức trong thư dần dần làm đỗ vĩ minh cảm thấy vui mừng, thế cục biên quan đang chậm rãi chuyển biến, ưu thế của thân quốc đã dần dần hiển hiện ra. Tới giờ trong miệng thương nhân cũng chứng thật điều này, đỗ vĩ minh cũng dần yên lòng. Xem ra qua một đoạn thời gian nữa thì cảnh nguyên có thể an tâm.

Việc làm ăn trong cửa hàng cũng vững bước tăng lên, mỗi ngày ít nhất đều có hai ba trăm văn vào sổ. Có điều cùng với đó là phiền não cũng đến theo, nhìn thấy người đang bước vào cửa hàng, trán đỗ vĩ minh không khỏi ra một chữ ‘tỉnh’, không thể nào, sao lại tới nữa?!

“lý lão bản, việc làm ăn được chứ?”

“nhờ phúc của quách thẩm, hết thảy đều tốt.”

“lý lão bản, chuyện lần trước ta đề cập, ngươi thấy thế nào. Cô nương vương gia kia thật sự tốt lắm, bộ dáng rất khá không nói, còn có tay nghề thêu thùa tốt, đúng là ở bình phúc trấn đốt đèn lồng cũng không tìm được người thứ hai. Ta không lừa gạt ngươi đâu, ngươi xem chừng nào thì ra sính lễ đây?”

Đỗ vĩ minh thấy trên đầu mình có n giọt mồ hôi lạnh, đây đến cùng là sao? Mình ngay cả cô nương kia còn chưa gặp qua, sính lễ cái gì? Cái quỷ gì đây?

“quách thẩm, ta tuổi còn nhỏ, bây giờ còn chưa nghĩ đến chuyện này.”

“lý lão bản, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, a hoàng nhà hàng xóm đã có một đứa con, sao còn nói là nhỏ? Bây giờ đón cô nương về, sang năm ngươi có thể ôm bé con béo mập rồi.”

“quách thẩm, thật đa tạ ngươi lo lắng, có điều việc này ta còn phải nghĩ kỹ. Thím cũng biết, cửa hàng của ta vừa mở không lâu, việc trong nhà cũng nhiều, không có tâm tư lo lắng việc này.”

“lý lão bản, ngươi xem nhà ngươi chính là thiếu người đương gia, nếu cưới vợ về, việc này không phải đều giải quyết sao. Việc trong nhà ngươi cũng không cần quan tâm, chắc chắn sẽ giúp ngươi làm thỏa đáng, cô nương thật khó tìm tốt như vậy, qua thôn này không thấy quán nữa.”

Đỗ vĩ minh thấy mình đây đúng là ông nói gà bà nói vịt, rõ ràng đã tới hai lần, nói mình còn chưa có ý định cưới vợ, sao quách thẩm này lại không chịu bỏ qua. Đây đã là lần thứ ba đến đây, lý do lý trấu trong bụng đỗ vĩ minh đã sắp dùng sạch.

“thím, thật cám ơn ý tốt của thím, ta còn phải buôn bán. Nếu muốn cưới vợ, chắc chắn sẽ tới cửa quấy rầy thím. Xin thứ ta không tiễn.”

Quách thẩm có chút oán khí, thấy đỗ vĩ minh đẩy không đi kéo không lại cũng không có cách nào, chỉ đành ồn áo bỏ về. Cứ luôn miệng từ chối, có cái cửa hàng thì rất giỏi sao? Nếu không phải thấy hắn có chút bạc thì ai muốn mai mối cho hắn.

Thấy quách thẩm đã đi xa, đỗ vĩ minh cuối cùng thở ra một hơi, quách thẩm này thật làm cho người ta đau đầu, cửa ải khó khăn lần này đã vượt qua, hy vọng bà ta đừng có tới nữa.

Mới có vài tuổi đã cưới vợ, ở hiện đại tối thiểu đều hơn 20 tuổi mới kết hôn. Cô nương ở đây mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu gả cho người ta, cô nương vương gia này cũng mới chỉ có mười ba tuổi, vẫn là nhi đồng vị thành niên, sao có thể cưới về làm vợ?!

Tuy đỗ vĩ minh đã đến thế giới này một thời gian, nhưng đối với rất nhiều chuyện đỗ vĩ minh vẫn duy trì suy nghĩ vốn có của mình. Tư tưởng hơn hai mươi năm của một người trên cơ bản có thể nói là định hình, ngươi muốn hắn đột nhiên thích ứng thói quen quan niệm ở đây là không thể, đỗ vĩ minh đã tận lực làm bản thân dung nhập nơi này, nhưng đối với rất nhiều vấn đề căn bản, đỗ vĩ minh vẫn duy trì như cũ. Tỷ như đỗ vĩ minh sẽ không coi đám chu văn là hạ nhân, sẽ không cưới nhi đồng vị thành niên làm vợ v.v.

Có điều quách thẩm cứ vài ngày lại đến làm ầm ĩ, mấy ngày trước sau khi quách thẩm đến, người chung quanh hình như cũng ý thức được đỗ vĩ minh đã nên kết hôn sinh con, đã có không ít người hỏi thăm tình huống của hắn.

Đỗ vĩ minh nghĩ đến đây không khỏi cười khổ, chuyện trời ơi đất hỡi gì vậy nè, mình hiện tại vố không hề nghĩ đến phương diện này. Việc làm ăn của cửa hàng vừa mới khởi sắc, mình còn đang cân nhắc mở thêm một gian hàng nữa, nào có tâm tư dư thừa nghĩ cái này. Phòng ở trong thôn cũng đã hơi nhỏ, muốn làm lại lần nữa, còn muốn dựng một thôn trang, làm tiểu địa chủ. Quên đi, [binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn], sẽ luôn có cách.

“thiếu gia, thiếu gia, chưởng quầy thiên hương lâu sai người đến mời cậu đi một chuyến.”

Đỗ vĩ minh bị chuyện quách thẩm hun cho đau đầu liền vào phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, chưởng quầy thiên hương lâu tìm mình có việc gì, ô liu muối và ô liu ngào đường đều đúng hạn cung cấp mà.

“chu văn, bọn họ có nói là tìm ta có việc gì không?”

“không biết, người vừa rồi nói chưởng quầy thiên hương lâu có việc muốn thỉnh giáo thiếu gia, muốn thiếu gia qua một lần. Thiếu gia, nếu không cậu cứ nghỉ, ta với bọn họ.”

Ôi, quên đi, vẫn nên đi một lần. Chúng ta từ trước đến nay có hợp tác với thiên hương lâu, chắc có chuyện gì muốn hỏi, vậy đi xem rồi nói sau. Chu văn, đợi lát nữa ngươi đi mua vài thứ, cũng không thể tay không tới cửa.”

“dạ, thiếu gia, cậu nghỉ ngơi trước đã, bọn họ nói là mời cậu đến ăn cơm chiều. Cậu ngủ một giấc, đợi lát nữa mới có tinh thần.”

Đỗ vĩ minh gật gật đầu, mình đang choáng váng đầu, nên nghỉ một lát mới tốt. Khi đỗ vĩ minh tỉnh lại oa nhi đã trở lại, oa nhi đã thích ứng cuộc sống học đường, cũng kết giao với vài người bạn, đối với việc đọc sách cũng không kháng cự như mới đầu, trong lòng đỗ vĩ minh rất cao hứng. Ai không hy vọng đệ đệ của mình học tập tốt chứ. Đỗ vĩ minh không cưỡng cầu cái danh tú tài, cứ để hắn tự nhiên.

“oa nhi, hôm nay có chăm chỉ đọc sách không?”

“đương nhiên là có. Ca ca, ngươi hôm qua đồng ý làm thủy tinh đông lạnh cho ta rồi”

Đỗ vĩ minh hôm nay sau khi bị quách thẩm làm ầm ĩ liền ngủ, đã quên chuyện làm thủy tinh đông lạnh cho oa nhi, nhìn oa nhi vẻ mặt chờ mong, trong lòng đỗ vĩ minh thấy rất ngại.

“oa nhi, ca ca hôm nay có chút việc, không có thời gian làm, ngày mai được không? Ngày mai ngươi tan học về nhất định có thủy tinh đông lạnh để ăn.”

Oa nhi nhu thuận gật gật đầu, kỳ thật là có một chút mất mát, nhưng chuyện ca ca đồng ý bình thường đều có thể làm được, hôm nay hẳn là ngoại lệ. Oa nhi trong lòng tự mình an ủi một phen. Đỗ vĩ minh lại bảo nhân khang bưng cho hắn một chén canh ngân nhĩ hạt sen, oa nhi cười ha ha cúi đầu ăn, vừa ăn vừa kể cho đỗ vĩ minh chuyện trong học đường hôm nay. Đỗ vĩ minh thấy hăn nóng bừng, vội bảo tích xuân bê một chậu nước tới cho hắn lau mặt.

“oa nhi, máy ngày nữa sinh nhật ngươi, ngươi có thể gọi bạn mình đến chơi không?”

“ca ca, thật vậy chăng? Thật sự có thể gọi bạn tới? Có phiền không vậy?”

“ha ha, không phiền đâu. Oa nhi cứ mời bạn học tới chơi đi, ca ca mang lên hai bàn ở lầu hai cửa hàng cho các người cùng ăn mừng.”

“dạ, cám ơn ca ca.”

Đỗ vĩ minh thấy oa nhi cười trong lòng cũng yên lòng, khi mình nhận oa nhi làm đệ đệ, ban đầu rất cẩn thận, chỉ sợ làm sai, qua vài ngày mới chậm rãi thích ứng, hiện tại đỗ vĩ minh cảm thấy oa nhi đã thật coi mình là anh ruột.

Thấy thời gian không còn sớm,

“ca ca, ngươi hãy trở về sớm một chút.”

“ừ, ta làm xong việc sẽ trở lại, nếu chậm thì ngươi cứ ngủ trước, đừng chờ ta.”

Khi hai người tới thiên hương lâu trời đã sắp tối, thiên hương lâu không giống cửa hàng nhỏ của đỗ vĩ minh, buổi tối vẫn đèn đuốc sáng trưng, lầu trên lầu dưới đều ngồi đầy người, tiểu nhị vừa thấy hai người vào cửa liền thông minh tiến lên, dẫn hai người đến sương phòng lầu ba.

“là lý huynh đệ đến ư, mau mời vào bên trong ngồi.”

“tần chưởng quầy, xin lỗi đã tới chậm, để cho ngài đợi lâu.”

“nào có, nào có, ta cũng không đợi bao lâu. Tiểu nhị, mau pha một bình trà ngon.”

Đỗ vĩ minh cùng tần chưởng quầy hai người khách sáo một phen lại ngồi xuống, nhìn tần chưởng quầy có vẻ có việc cầu mình, nhưng mình có thể giúp hắn cái gì? Ngoại trừ chu văn và vương võ không có ai biết thân phận của cảnh nguyên, chắc không phải vì việc này.

“lý huynh đệ, việc làm ăn của cửa hàng ngươi gần đây rất tốt. Lần trước ta ăn thử, mì lạnh quả nhiên là đặc sắc.”

“tần chưởng quầy đừng chê cười, cửa hàng nhỏ của ta sao có thể so với thiên hương lâu, chỉ là kiếm ngụm cơm ăn mà thôi.”

“lý huynh đệ, ngươi tới nếm thử, đây đều là món chiêu bài của thiên hương lâu chúng ta, thử xem hương vị thế nào.”

Đỗ vĩ minh lần trước tới thiên hương lâu ăn cớm chính là cùng cảnh nguyên, về sau đều không có cơ hội. Đồ ăn của quán lớn so với cửa hàng nhà mình làm tất nhiên là không giống, sắc hương vị câu toàn, đương nhiên giá cũng cao. Xem ra hôm nay tần chưởng quầy chắc chắn có việc muốn cầu, vài món trên bàn đều có giá xa xỉ.

Đỗ vĩ minh rất thích ăn tôm bóc vỏ, có điều cách xa bình phúc trấn, tôm trong sông cũng không nhiều, cho nên tôm bóc vỏ đỗ vĩ minh đã rất lâu chưa ăn qua, tôm nõn hấp trà long tĩnh thật sự không tệ.

“lý huynh đệ, mấy món này hợp khẩu vị không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui