Sau đó, cô cảnh giác lên: “Mộ Nguyệt Bạch, anh ít gài bẫy, tôi sẽ k bị lừa, anh nói đi, anh lại muốn làm gì.”
Anh nếu đã nói chuyện này, khó có chuyện bên trong k có âm mưu.
Mộ Nguyệt Bạch đứng dậy, đi đến bên hoa hồng đã nở, cúi đầu ngửi: “Anh chỉ trong lúc cô ấy tức giận nói, em ở ktx nữa qua đêm, với lại đã gọi định xác nhận với bạn đó rồi, cô ấy k nghi ngờ, anh chỉ hy vọng lát em k để lộ thôi.”
Hạ Băng Khuynh thu khí chất giương kiếm với anh lại.
“Anh---, k nhân cơ hội?” Cô cảm thấy có chút đáng nghi.
Anh đây là tính đang giúp họ?
Nhưng-- anh ta tốt vậy sao?
Mộ Nguyệt Bạch hái bông hoa đã ngửi lâu xuống, bước đến trước mặt cô: “Xem ra trong lòng em anh là nhà mưu lược!”
“K fai tôi muốn nghĩ anh thành như vậy, thực tế chuyện anh làm khiến tôi cảm thấy anh tâm tư quá sâu.” Hạ Băng Khuynh cũng k dây dưa với anh.
Nghĩ lại lần đầu họ gặp, ấn tượng của cô với anh rất tốt!
Mộ Nguyệt Bạch cười đầu cười nhạt: “Thay vì nói tâm tư anh sâu, k bằng nói em k hiểu anh, nhưng dù thế nào, anh Nguyệt Bạch trc h chưa từng muốn hại em, điểm này, nhất định fai tin.”
Kéo tay cô, đưa hoa hồng lên tay cô, cầm sách rời đi.
“Mộ Nguyệt Bạch---” Hạ Băng Khuynh kêu anh lại.
Mộ Nguyệt Sâm ở trc quay người.
Hạ Băng Khuynh nắm hoa trong tay: “Tôi muốn nói với anh, sau này nếu anh k tính kế tôi, chuyện trc có thể k tính toán, nhưng chuyện thích tôi, tôi nói rõ với anh, tôi sẽ k thích anh!”
Mộ Nguyệt Bạch nhìn cô, mắt sâu thẳm, sau đó, anh cười với cô, quay người, rời đi.
Về phòng, Hạ Băng Khuynh để hoa hồng trên tay xuống bàn sách, thuận thế ngồi xuống, từ trong túi lấy ví Mộ Nguyệt Sâm ra, nhìn cả chiều.
Quả thật sắp tẩu hỏa nhập ma.
Giờ cơm tối, Mộ Bác Minh rất vui nói với Tân Viên Thường: “Chiều nay họp đổng sự, Nguyệt Sâm biểu hiện rất tốt, đến mấy lão kỳ cựu khó tính cũng tán thưởng, xem ra, tôi rất nhanh có thể hưu rồi, cùng bà du sơn ngoạn thủy.”
“Chỉ biết bản thân thả lỏng, Nguyệt Sâm cũng sắp bị ép đến k có thời gian tìm bạn gái rồi, nếu toàn bộ giao cho nó, sợ sắp ế chết mất.” Tân Viên Thường trách cứ nói.
Mộ Cẩm Đình k ngừng cười lén.
“Với bề ngoài của Nguyệt Sâm nhà ta mà ế? Đùa à,” Mộ Bác Minh nói, lại nghĩ: “Nhưng cũng đúng, sau này nếu tôi từ chức, nó thật sự bận đến thời gian yêu đương cũng k có, xem ra fai kết hôn trc mới đc!”
Kết hôn?
Hạ Băng Khuynh ngây người, đũa từ trong tay rơi xuống, phát ra âm thanh.
Chú ý của mọi người đều dồn về cô.
“Băng Khuynh đối với ý này của chú thấy thế nào?” Mộ Bác Minh cười ôn hòa hỏi.
Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhã nhìn Hạ Băng Khuynh, rất mong đợi nghe đáp án của cô.
Hạ Vân Khuynh lúc này k dám chen ngang, câu hỏi do ông đặt, cô là con dâu, theo quy tắc tự nhiên k thể chen ngang.
“Con…” Hạ Băng Khuynh động đậy miệng, k biết nên nói gì mới tốt.
Cô chỉ bị bất ngờ.
Đừng nói ý kiến, đến thời gian nghĩ cũng k có.
Mộ Nguyệt Sâm cổ vũ cô: “Có gì cứ to gan mà nói!”