Kêu cô nói gì chứ?
Hạ Băng Khuynh rối loạn, rất khó xử.
“Đến Nguyệt Sâm cũng muốn nghe, vậy Băng Khuynh nói gì, trong lòng nghĩ gì nói đó, đều là người 1 nhà, đừng sợ.” Tân Viên Thường lên tiếng cổ vũ.
Xem ra k nói k đc r.
Trấn tĩnh tí, ổn định tâm trạng, Hạ Băng Khuynh liếm liếm môi, nhẫn nhịn nói: “Con cảm thấy --- nhân duyên là tự nhiên k ép buộc, Mộ Nguyệt Sâm nên tìm 1 người mình thích, vậy mới hạnh phúc!”
Nói xong, mặt cô vô thức đỏ lên.
Tân Viên Thường trong lòng lệch lạc cười: “Băng Khuynh nói rất hay, hạnh phúc là từ tim, đó là chân thật mà khó có đc nhất, nhưng ta có dự cảm, Nguyệt Sâm chúng ta nhất định có phúc khí đó.”
“Uhm, nhất định có!” Hạ Băng Khuynh có chút k tự nhiên cười.
“Chỉ thích thì k đủ, cũng fai hợp tính, thích hợp mới tốt.” Hạ Vân Khuynh rất phản đối nói, cho dù cách mình làm k làm e vui, em cũng sẽ oán mình, nhưng người xấu cứ để cô làm.
Đặc biệt sau khi cô biết toàn bộ sự việc.
Hạ Băng Khuynh nắm chặt tay, nhìn về Mộ Nguyệt Sâm, trong lòng buồn bã.
Trong bữa ăn, chìm vào không khí khó xử.
Khoảng 2ph sau, Mộ Nguyệt Sâm quay về hướng ba mẹ, biểu cảm trầm lạnh nói: “Tuần sau, em mang con dâu tương lai để 2 người xem!”
Như là 1 quả bom nguyên tử.
Người trên bàn để kinh ngạc mở to mắt muốn rơi xuống.
Hạ Băng Khuynh cũng bị dọa rồi.
Tuần sau?
Anh k fai điên rồi chứ!
Tự nhiên nghe tin này, tim cô rối loạn, cô chưa chuẩn bị tinh thần xong, nhưng nhưng nếu anh thật sựu làm vậy, dù cho bị chị đánh chết, cô cũng theo anh, vì cô cũng k có cách nào.
“Con có bạn gái rồi?” Mộ Bác Minh nghi ngờ hỏi.
“Đúng!” Mộ Nguyệt Sâm k biểu cảm gật đầu.
Mộ Bác Minh cười híp mắt: “Vậy mang về cho ta xem.”
“Được, cứ vậy đi!”
Mộ Nguyệt Sâm quyết định.
Sắc mặt Hạ Vân Khuynh k tốt, ăn xong cơm, liền gấp gáp rời đi, cũng k biết đi làm gì.
Vốn Hạ Băng Khuynh còn muốn tìm cô, nói rõ, cô thích Mộ Nguyệt Sâm.
Lời này, cô ngại nói, nhưng nếu cô cứ làm hư chuyện, cô sợ chị sẽ làm lớn chuyện.
Đến phòng cô mấy làn k thấy ai.
Về phòng, vừa ngồi lên bàn sách, nghe người gõ cửa.
“Ai?” Cô quay đầu nhìn cửa.
K đáp, trực tiếp mở cửa vào.
Mộ Nguyệt Sâm!
Thấy anh, Hạ Băng Khuynh có chút ngại, anh vừa đích thân thừa nhận cô là bạn gái.
Đây còn như là anh tỏ tình đi
Thuận tay đóng cửa, Mộ Nguyệt Sâm bước về hướng cô, nửa ngồi nửa dựa bàn, mắt híp lại, sắc bén nhìn bông hồng trên bàn, cầm lên nhìn: “Hái ở đâu?”
“Hoa viên!” Hạ Băng Khuynh đáp nhanh.
Cô k gạt người, hoa này thật sự hái ở hoa viên, chỉ là Mộ Nguyệt Bạch hái mà thôi.
Mộ Nguyệt Sâm xoay hoa trong tay, tinh thần cao thâm lên: “Mộ Nguyệt Bạch hái cho em!”
Anh 1 câu liền lộ.
Hạ Băng Khuynh bĩu môi, chỉ có thể thừa nhận: “Đúng, là anh ta hái, em thuận tay lấy về, k có ý khác.”
Sớm biết bỏ nó rồi!
Lúc đó cô có nhiều tâm sự, ai mà lo đến 1 bông hoa chứ!