Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

“ E cứ để anh Nguyệt Bạch đứng ngoài sao?” Mộ Nguyệt Bạch cười như hồ ly.

“Có lời thì nói, có hơi thì thả!” Giọng lạnh lùng trong phòng truyền ra.

Hạ Băng Khuynh sợ hãi rụt cổ.

Mỗi lần họ ở chung, cô đều cảm thấy như trong kho đạn, mang theo tâm trạng lúc nào cũng sẽ thấy đạn bay, Mộ Nguyệt Bạch là cung tên, Mộ Nguyệt Sâm là hỏa tiễn.

1 bên ôn hòa khởi mào, 1 bên lạnh lùng bùng nổ.

Cô dựa cửa, cười giả tạo với Mộ Nguyệt Bạch: “Hay là, nói ở đây!”

Mộ Nguyệt Bạch lộ khuôn mặt thất vọng: “Nguyệt Sâm có thể vào, anh Nguyệt Bạch k thể sao? Băng Khuynh em thiên vị, tim anh Nguyệt Bạch tan vỡ, trước đây e k như vậy.”

Cái gì trc đây chứ?

Lời này nghe có chút sai!

Hạ Băng Khuynh nghe k hiểu ý vị sâu xa của anh, nhiệt độ trong phòng ngược lại lập tức giảm xuống 10 độ.


“Để hắn vào!” Giọng Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng vang lên.

Hạ Băng Khuynh nhường đường, để Mộ Nguyệt Bạch vào, lòng có chút k vui.

Cảm giác bị khống chế này cô k thích.

Mộ Nguyệt Bạch vào, thấy Hạ Băng Khuynh vẫn đứng ở cửa, anh lại qua đó: “Bé dễ thương, sao như k vui vậy?”

“K có!” Hạ Băng Khuynh bình thản quay người, đi vào phòng.

Mộ Nguyệt Sâm vẫn dựa trên bàn, hai tay khoanh trc ngực, thần sắc tuy lạnh lùng, nhưng lại k hề có ý tấn công, anh k động thanh sắc đến đó, như là con hổ đang nấp.

“Bé dễ thương, cầm lấy!” Mộ Nguyệt Bạch đưa hộp thủy tinh trắng qua.

Hạ Băng Khuynh nhận lấy: “Cái gì vậy?”

“Xí muội, bạn anh Nguyệt Bạch bên Đài Loan gửi qua, anh thấy ngon, liền cho em 1 hũ, thử xem.”


Đều nói k thể đánh người chạy lại, dù h Hạ Băng Khuynh k muốn ăn, nhưng cô vẫn mở ra, lấy 1 viên bỏ vào miệng.

“Vị k tệ!” Hạ Băng Khuynh mắt sáng lên, thành thật nói.

Vì thật sự ngon, cô nhịn k đc lấy viên thứ 2.

Thật ra Mộ Nguyệt Bạch cũng k xấu lắm.

“Ngon chứ, anh Nguyệt Bạch cảm thấy đồ ngon k thiếu, bên anh còn rất nhiều, ăn xong lại lấy cho em, bạn anh Nguyệt Bạch ở khắp nơi, biết anh cứ ở nhà, cho nên thường gửi đồ ăn vặt qua, mà anh cũng ăn k hết!” Mộ Nguyệt Sâm đầy ý cười nói.

“Còn sao?” Hạ Băng Khuynh truy hỏi.

“Như chocolate, pudding, dâu khô, bò khô, sầu riêng khô vân vân các loại, tuy vị ngon, nhưng anh k thích ăn lắm, cho nên để trong tủ lạnh.” Mộ Nguyệt Bạch nói, lại than nhẹ: “Ài, mỗi lần qua hạn đều vứt đi.”

Hạ Băng Khuynh gấp đến nói vấp, nói: “Đừng, đừng mà, qua hạn thì phí quá, sau này em giúp anh ăn.”

Thật thần kỳ, đồ bạn anh gửi đều là món cô thích ăn.

“ Băng Khuynh nếu thích ăn, thường đến là đc!” Mộ Nguyệt Bạch cười ấm áp.

“Vậy tôi k khách khí.” Hạ Băng Khuynh lén hưng phấn.

Lòng Mộ Nguyệt Sâm hừ lạnh, mua mua chuộc đồ tham ăn thật dễ!

Mộ Nguyệt Bạch cười ấm áp với cô: “Vậy em ăn từ từ, anh Nguyệt Bạch đi trc.” Nói xong, nhìn về hướng Mộ Nguyệt Sâm, mắt đặc biệt ôn hòa: “Em trai, cả ngày làm mệt rồi, nên về phòng nghỉ đi.” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận