Nghĩ là thấy căng thẳng.
Chiều xong h học, Trác Tùy Hàng qua đón Hạ Băng Khuynh theo lệnh.
Đến công ty, Mộ Nguyệt Sâm đang làm, Hạ Băng Khuynh đến cũng k làm ồn anh, ngồi trên sofa lấy sách đọc, mấy ngày trc học lớp thầy Quý, sau đó thầy mượn sách này cho cô xem.
Phòng làm việc im lặng, thời gian vô thức trôi qua.
Hạ Băng Khuynh xem mệt rồi, ngáp 1 cái.
Bên đó, Mộ Nguyệt Sâm đóng văn kiện lại: “Tối nay bọn Dung Khiêm hẹn anh ăn cơm, nếu em k muốn đi, lát về nhà trc.”
Bọn họ?
Hạ Băng Khuynh căng thẳng, lập tức nghĩ đến k fai là Cố Quân Thụy, k fai Quản Dung Khiêm, cũng k fai Ôn Nhã Liên, mà là Ôn Tử Tích.
Vì cứ có những người này, tỷ suất xuất hiện của cô ta rất cao.
“EM đi!” Cô nhanh chóng trả lời.
Phản ứng của cô khiến Mộ Nguyệt Sâm cảm thấy kì lạ: “Hôm nay sao thế? Hình như rất muốn đi, k fai k thích họ sao.”
“Ai nói, e k có k thích họ, hơn nữa, còn có thể cùng anh đi ăn đồ ngon, em nhất định đi.”
“Em là vì ăn mà đi.”
“K lẽ anh tưởng là gì.”
Mộ Nguyệt Sâm cười sủng nịch: “Vậy đi thôi!”
Hạ Băng Khuynh ôm sách, cười ngọt với anh, cô cảm thấy bản thân bây h như vợ nhỏ giám sát chồng, k những che giấu mục đích thật, còn giả bộ ngây thơ vô tội.
Ài, cứ vậy, cô thật sự trở nên đầy tâm cơ, mặt dày?
Bọn họ ở cty đến 6h hơn.
Sắc trời bên ngoài cũng tối.
Dưới ánh đèn, thành phố lại hiện lên sự phồn hoa trong đêm.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn thời gian thấy sắp rồi, đóng máy tính lại, đứng dậy mặc áo khoác, đi đến bên sofa, thấy Hạ Băng Khuynh chuyên tâm đọc sách, cong lưng vỗ đầu cô: “Chúng ta đi thôi!”
“Uhm!” Hạ Băng Khuynh để sách vào cặp, đứng dậy. ưỡn lưng 1 cái.
Tay Mộ Nguyệt Sâm cầm cặp cô, kéo cô về thang máy.
Hạ Băng Khuynh nhìn số nhảy xuống, cơ thể lười biếng dựa vào anh.
Loại cảm giác nương tựa bình yên này, k mang thanh sắc, nhưng dặc biệt thỏa mãn.
Xe xuyên qua màn đêm.
Lái xe cỡ nửa tiếng hơn, Hạ Băng Khuynh cũng k biết đây là đâu, xuyên qua 1 đường hẻm, dừng lại trước cửa mang sắc thái cổ xưa.
“Đây là nhà hàng gì?” Hạ Băng Khuynh nhìn xung quanh đen tối, như là nhà ma.
“Nơi Quân Thụy tìm, nghe nói là đời sau của đầu bếp hoàng gia mở, đi ăn thử, nếu em thích, sau này chúng ta đến thường hơn.” Mộ Nguyệt Sâm cười nói.
“Uhm, uhm, đc!” Hạ Băng Khuynh gật đầu lia lịa, đầu bếp hoàng gia trước đây, nhất định rất ngon.
Mộ Nguyệt Sâm nhéo mặt cô: “Em nhớ lấy, theo anh, có thịt ăn!”
Hạ Băng Khuynh đưa 2 tay dùng sức vuốt mặt anh: “Câu này em thích!”
“K đc vuốt mặt anh!” Mộ Nguyệt Sâm lấy tay cô xuống.
“Anh có thể nhéo em, tại sao k cho em vuốt, anh đây hoàn toàn là độc đoán, k công bằng chút nào.” Hạ Băng Khuynh tiếp tục vuốt.
Mộ Nguyệt Sâm bắt tay cô, nắm lấy, k cho cô động đậy: “Muốn công bằng đúng k, đc, k vấn đề.” ANh nghiêng người, hôn lên môi cô: “Bây h anh hôn e, muốn công bằng, anh để e hôn anh.”
“” Hạ Băng Khuynh cạn lời.
“S k hôn lại, anh đang đợi đây.” Môi Mộ Nguyệt Sâm kề sát môi cô, giọng đặc biệt ái muội mê hoặc.