“Cậu cạn tớ còn chưa cạn đó!”
“Tớ nói các cậu k lẽ k phát hiện, trc mắt người nguy hiểm nhất là Mộ Nguyệt Sâm?” Ôn Nhã Liên cười híp mắt nhắc nhở.
3 người nam nhân lập tức đồng thời cười lên.
“K sai, Nguyệt Sâm, nhất định phải bồi bổ cho tốt.”
“Phải quan tâm đến thể lực của đệ muội, đừng hành hạ người ta đến chết.”
Biểu cảm Hạ Băng Khuynh khó xử muốn chui vào ly trà.
1 đám sắc lang!
Mộ Nguyệt Sâm ung dung ngồi đó, bọn họ hùa nhau trêu anh, vậy mà anh k tức giận.
Lúc này, mọi người như quên sự tồn tại của Ôn Tử Tích.
Cô cúi đầu ăn rau trong đĩa, biểu cảm bình thản, nhưng dù có giấu thế nào, lực cắn của cô cũng làm bại lộ tâm trạng thật sự.
Răng cắn sâu vào thịt, k thấy đau, chỉ thấy hận.
Ăn xong rồi, cô từ tốn ngẩng đầu, cười dịu đẹp nói: “Lần này đi công tác mang quà về cho các anh, muốn k?”
“Đương nhiên muốn, quà k thể k muốn, nhanh đưa ra” Quản Dung Khiêm đưa tay về phía cô.
“Gấp gì, k thiếu của anh.” Ôn Tử Tích kiêu ngạo 1 câu, lấy túi ra, từ trong đó lấy 1 hộp đưa Quản Dung Khiêm, 2 hộp khác đưa Cố Quân Thụy và Ôn Nhã Liên.
“Đến anh cũng có?” Ôn Nhã liên bất ngờ.
“Anh là anh em, sao có thể quên.” Ôn Tử Tích cười với anh, chia cho 3 người họ xong, sau đó mới đưa qua cho Mộ Nguyệt Sâm, tận tay đưa, giọng dịu dàng:”Nguyệt Sâm, đây là của anh.”
“Cảm ơn” Mộ Nguyệt Sâm nhận lấy, để qua bên.
Vì m.n ở đây, cho nên anh nhận là đương nhiên, nhưng nếu chỉ đưa mình anh, anh sẽ k nhận.
“Anh mở coi thích k.” Ôn Tử Tích dịch cơ thể đến gần tí, tay chạm lên vai anh.
Hạ Băng Khuynh thấy đc động tác nhỏ của cô.
Mộ Nguyệt Sâm đẩy quà cho Hạ Băng Khuynh, nhàn nhạt nói: “Em giúp anh mở!”
“Em?” Hạ Băng Khuynh ngây người, k chút do dự đồng ý: “Đc, để em.”
Cô mở hộp ra.
Mắt Ôn Tử Tích hiện tia âm u.
Hạ Băng Khuynh nghiêng đầu cười ngọt với cô, động tác thô bạo kéo bông ở trên ném lên bàn, cố ý hậu đậu xé nát giấy gói.
Trong không khí, lan tràn mùi thuốc súng.
Xé xong giấy gói, cô mở ra, là đồng hồ, dây màu bạc, trên mặt toàn là kim cương, nhìn là biết rất mắc.
“Nguyệt Sâm em giúp anh đeo coi hợp k” Ôn Tử Tích đưa tay về hướng Hạ Băng Khuynh.
Ngón tay cô chạm hộp.
Lúc vừa muốn lấy đi, bị Hạ Băng Khuynh k khách khí lấy ra: “Vẫn là em giúp anh ấy đeo.”
Ôn Tử Tích cười, ngữ khí thiện ý, tay lại k thả lỏng: “K fai chị muốn giành với em Băng Khuynh, mà dây đồng hồ khá phức tạp, sợ em k biết, tay em còn lạnh, còn phải giữ ấm, chuyện này chị làm là đc.”
“K sao, chẳng qua chỉ là đồng hồ, phức tạp cỡ nào, cảm ơn chị Ôn có ý tốt.” Hạ Băng Khuynh kéo qua, hoàn toàn k có ý xin lỗi.