Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

“Mộ Nguyệt Sâm, anh có thể” Hạ Băng Khuynh trong lòng chuẩn bị gì đó, cảm thấy k thể để anh tiếp tục trêu ghẹo k dừng đc, nên lớn gan nói anh: “Có thể đừng lẳng lơ v không?”

Cô thật sự chịu k nổi anh lúc nào cũng trêu ghẹo.

Mặt đẹp của Mộ Nguyệt Sâm liền lạnh lẽo: “Em nói gì? Nói lại lần nữa!”

Lòng Hạ Băng Khuynh có chút sợ, lè lưỡi với anh 1 cái: “Kêu anh đi cẩn thận!”

Nói xong, cô nhanh chóng chạy đi.

Nha đầu thối, dám giáo huấn anh!

Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng đi theo xuống.

Hạ Băng Khuynh ở dưới lầu cầu trời cầu phật Mộ Nguyệt Bạch đừng xuất hiện, tốt nhất trong nhà ăn k có ai.

Nhưng.

Trời k theo ý nguyện, Mộ Nguyệt Bạch sáng ngời ngời, như là ánh sáng nơi Bắc cực chiếu vào mắt cô.

Cô đi đi rồi đột nhiên quay người, đụng vào Mộ Nguyệt Sâm đang từ sau lên.

Mộ Nguyệt Sâm đầy vai cô ra, nhíu mày: “Em gấp gáp cái gì.”


“Hôm nay em muốn ra ngoài ăn!” Hạ Băng Khuynh k cho anh cơ hội hỏi, kéo tay anh đi ra phòng ăn.

Mộ Nguyệt Bạch cười cười, tiếp tục nhàn nhã uống cafe của mình.

Bên ngoài, Hạ Băng Khuynh ngồi vào xe Mộ Nguyệt Sâm.

“Em như đang tránh Mộ Nguyệt Bạch.” Mộ Nguyệt Sâm ở bên nói, mắt mang tia nghi ngờ.

“K fai tránh, mà là ghét, anh ta cứ ức hiếp em, hôm qua còn hôn anh, em cũng muốn đánh anh ta.” Hạ Băng Khuynh đưa nắm đấm nhỏ lên.

Miệng tự nhiên nói tiếp, trong lòng lại căng thẳng như thiên quân vạn mã áp xuống.

Nếu Mộ Nguyệt Bạch là hồ ly, Mộ Nguyệt Sâm là sói, tuy k giảo hoạt, nhưng cực kỳ nhạy bén, muốn thoát khỏi tầm mắt anh, cần 1 lần liền thành, k thể có sơ hở.

Mộ Nguyệt Sâm có chút thả lỏng mày, sau đó cười: “K ngờ em bảo vệ anh như v.”

“Đó là đương nhiên! Chúng ta đã” Hạ Băng Khuynh xấu hổ cúi đầu: “Em cũng là ng của anh rồi, sao có thể hướng về người khác.”

“Uhm, biết giác ngộ rất tốt!” Mộ Nguyệt Sâm rất hài lòng.

“Đưa em đi ăn chỗ ngon đi.” Hạ Băng Khuynh cười ngọt ngào, giả bộ nũng nịu đến gần vai anh, dây dưa.


Chỉ cần dỗ cho đại gia vui, anh sẽ k có thời gian nghi ngờ.

Mộ Nguyệt Sâm sờ đầu cô: “Hôm nay ngoan v, đưa em đi chỗ tốt.”

“Thật sao” Hạ Băng Khuynh làm vẻ mặt vui vẻ.

“Biểu cảm k cần khoa trương như v.”

“Ngta thật sự vui mà.”

“Đc rồi, ngồi cho đàng hoàng!”

Đột nhiên cô nũng nịu như v, Mộ Nguyệt Sâm ngược lại k quen, nhưng trong lòng anh vẫn rất vui.

Hạ Băng Khuynh ngồi đàng hoàng, thở phào trong lòng.

Xe khởi động rồi, cô nghiêng đầu nhìn mặt nghiêng của anh, lòng cảm thấy hạnh phúc, mối tình này, dù cực khổ thế nào cô cũng bảo vệ nó, k để ai phá hoại!

Cô thề!

Mộ Nguyệt Sâm mang cô đến nhà hàng ở giữa sườn núi lộ thiên.

Tuy có chút lạnh, nhưng có ánh nắng, không khí trong lành, chỗ họ ngồi có thể thấy hết núi rừng, hoang dã rộng rãi, sương trắng trôi mờ ảo, đẹp như tiên cảnh.

Hạ Băng Khuynh ngồi trên sofa êm, đưa tay sờ sương mù trong k trung, mặt nhỏ mang theo nụ cười vui vẻ đơn thuần: “Thật đẹp.”

“K đẹp bằng em!” Mộ Nguyệt Sâm ở đối diện nói 1 câu.

“Thật sao?” Hạ Băng Khuynh 2 tay chống cằm, mắt lấp lánh nhìn anh: “Em đẹp chỗ nào?” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận