Mộ Cẩm Đình nghe xong rất chấn động, chuyện Băng Khuynh làm khiến anh chấn động, mà chuyện Vân Khuynh càng khiến anh chấn động hơn.
Vợ anh k fai ng như v, cô trc mắt có phải bị trúng ngải r k.
“Vân Khuynh con như v cô rất khó xử, Băng Khuynh rất k dễ dàng đáp ứng cô, con liền làm chuyện này ngày càng phức tạp.” Mộ Lâm Nguyệt cũng đau đầu r, lạ quá, chuyện cô và Băng Khuynh là bí mật s Vân Khuynh biết đc?
“Cô, Băng Khuynh thật sự có đến tìm ng sao?” Mộ Cẩm Đình nhìn sang Mộ Lâm Nguyệt.
“Cái này---” Mộ Lâm Nguyệt do dự 1 lúc, thấy k giấu đc, chỉ có thể gật đầu: “Đúng, ó đến tìm cô, kêu cô bảo mật, tuy k rõ chuyện của nó và Nguyệt Bạch, nhưng k khó đoán, giữa nam và nữ, còn có thể là chuyện gì, cho nên cô thuận theo mà tự nhận, cũng là muốn nó an tâm qua sinh nhật.”
Hạ Vân Khuynh chỉ cô: “Anh nghe cô nói chưa, e k bịa nửa lời, nó là e e, e cũng tuyệt đối k bịa đặt, e chỉ k muốn nó ngày càng sai thôi, cho nên e nhất định--”
Cô nói r đi ra ngoài, mở cánh cửa chưa đóng lại hết ra.
“Vân Khuynh, e k đc đi---” Mộ Cẩm Đình qua ngăn cản.
Đột nhiên.
Cửa bị kéo ra, 3 ng nhìn Mộ Nguyệt Sâm đang đứng bên ngoài, tất cả đều bị kinh ngạc đến xanh mặt.
“Mộ Nguyệt Sâm, s con ở đây?” Mộ Lâm Nguyệt líu lưỡi, cô sợ nhất là nhìn thấy đứa cháu này lạnh mặt.
Hạ Vân Khuynh thấy ng thật bất giác lùi lại, nhưng dựa vào chồng mình ở đây, cô vẫn lấy dũng cảm ra: “Nguyệt Sâm, chị có chuyện nói với em---”
Mộ Cẩm Đình nhanh nhẹn che miệng cô: “Nguyệt Sâm, k có gì, anh và chị dâu cãi mấy câu, em thay đồ xong nhanh đi xuống.”
Chỉ mong nó mới tới, chưa nghe thấy gì.
Mộ Nguyệt Sâm mặc đồ tây mặt xanh ngọc, cao quý đẹp trai, trên mặt k biểu cảm, đứng đó như tượng điêu khắc tinh tế, k có chút nhiệt đó, chỉ có rét lạnh thấu xương.
Anh đứng đó mấy giây, quay người đi.
Trên hành lang, hình bóng anh cực kỳ cao to và u tối.
3 ng đi ở cửa thấy v, trong lòng đều hiểu r --- anh đều nghe thấy r!
Dưới lầu.
Vẫn là cảnh tượng náo nhiệt.
2 trưởng bối Mộ gia thấy mấy ng trẻ đầy năng lượng v, ngồi trên sofa cười k ngậm miệng đc, bọn họ cũng bị nhiễm không khí của tuổi trẻ.
“Băng Khuynh, Băng Khuynh, đợi lát nhất định fai ước điều ước tốt đẹp.” Khương Viên ở bên đó la lớn.
Cố Quân Thụy phối hợp: “Em ấy k ước, cũng đã hạnh phúc muốn chết r.”
“S anh cứ cảm thấy thiếu nhạc nền nhỉ, khúc này như thế nào, tang táng táng tang---” Ôn Nhã Liên ngâm lên khúc nhạc khi tiến hành hôn lễ.
“Đây là sn Băng Khuynh, đâu fai kết hôn, mở sai nhạc r!” Tiêu Nhân thuận theo nói.
Quản Dung Khiêm biểu cảm khoa trương nhìn lên lầu: “Ài, tân lang mới này s còn chưa xuống?”
Hạ Băng Khuynh bị họ chọc đến mặt đỏ như máu, rất ngại: “Mấy ng đừng nói nữa đc k, tha cho em đi!”
Bây h lòng cô cực kỳ căng thẳng, cảm thấy đến hô hấp cũng căng thẳng, còn có sự kỳ vọng và hưng phấn.
Trên cầu thang, xuất hiện bóng dáng màu xanh ngọc.
“Đến r đến r, nam chính xuất hiện r, ánh đèn đâu---” Cố Quân Thụy cuộn tay lại la, không khí nóng lên.
Cả đại sảnh liền ồn ào.
Quản gia từ từ đẩy bánh kem 7 tầng ra.
Tất cả m.n chỉ lo hưng phấn, hoàn toàn k cảm nhận đc biểu cảm cao lạnh quá đáng của Mộ Nguyệt Sâm.
- -------- ----------