Quý Tu ở bên xen vào: “Nếu v, ăn xong cơm tối tôi đưa các e về trg.”
Hạ Băng Khuynh ngoan ngoãn lộ nụ cười với Quý Tu: “Cảm ơn thầy Quý, mời thầy đến sn e, k ngờ còn làm phiền đến thầy.”
“Đừng nghĩ như v, cuộc sống vốn k lường trc đc, k ai có thể thuận buồm xuôi gió mãi, hi vọng em có thể nhanh chóng khôi phục, tương lai của em còn rất dài! Đừng nhanh như v đã chịu thua!” Giọng Quý Tu ôn hoa.
“Em sẽ tốt lên thôi, k s, thất tình à!” Hạ Băng Khuynh cố gắng làm bộ thật hào sảng.
“Ai yo, Tu Tu anh có thể đừng như khúc gỗ đc k, làm đến nghiêm túc như v, cảm giác như lãnh đạo đang nói chuyện với cấp dưới!” Tiêu Nhân cố tình ở bên làm loạn, làm không khí hoạt bát lên.
Quý Tu lấy remote gõ đầu cô: “E thiếu nhất chính là nghiêm túc!”
Hạ Băng Khuynh cười cười.
Deli đến r, 3 ng ở chung cư ăn xong, Hạ Băng Khuynh đến siêu thị mua ga giường và chăn, sau đó nhờ Quý Tu đưa họ đến trg.
Quý Tu đưa họ đến ktx nữa, mới rời đi.
Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân đến 1 căn phòng ở lầu 5, hnay trong phòng chỉ có 1 ng, thấy Hạ Băng Khuynh, chào 1 tiếng, lại chơi máy tính tiếp.
Tiêu Nhân cùng Hạ Băng Khuynh trải giường.
Hạ Băng Khuynh đi đến hành lang bên ngoài, đi đến 1 bên, đứng ở bên đó 1 tí, lấy di động ra, gọi cho Mộ Cẩm Đình.
Bên nhà Mộ gia vừa hay đang ăn cơm, Hạ Băng Khuynh vẫn chưa về, m.n đều k muốn ăn lắm.
Mộ Nguyệt Sâm ngồi ở giữa từ tốn ăn, anh đúng h đi làm, cũng đúng h về nhà, như bt k khác gì, người hầu nữ âm thầm nói anh máu lạnh.
Mộ Cẩm Đình thấy Hạ Băng Khuynh gọi về rất vui, lập tức buông đũa nghe: “Băng Khuynh à, có phải muốn về nhà k, anh đi đón e đc k?”
1 câu Băng Khuynh khiến thần sắc cả bàn im lặng nhìn Mộ Cẩm Đình.
Tay Mộ Nguyệt Sâm khẽ dừng lại.
“Anh, em k muốn về nữa!” Hạ Băng Khuynh thành thực đáp.
“A? E k muốn về?” Mộ Cẩm Đình ngưng trệ: “Nhưng 1 đứa con gái cũng k thể cứ ở nhà thầy Quý đc!”
“Đương nhiên k, e ở trg, a nói với hiệu trưởng giúp e với, mai giúp e đem hành lý đến trg, tạm thời e k muốn về, qua 1 thời gian e đến xloi chú và dì, xloi anh, e ở nhà anh, còn mang phiền phức và k vui đến.” Hạ Băng Khuynh nói xong, miệng cứng lại.
“S lại nói lời này với anh, em lun ngoan, anh tôn trọng quyết định của em, anh lập tức xử lý cho em, mai đem hành lí cho em.” Mộ Cẩm Đình cũng k miễn cưỡng cô.
Ở trg cũng tốt, khỏi phải khó xử khi ở chung nhà.
“Uhm, v cứ v, em cúp đây.”
“Chăm sóc mình thật tốt, cần tiền tiêu vặt thì nói với anh, lúc nào muốn về ở cũng đc!”
“E biết r, e nghĩ e sẽ k về ở nữa, cúp đây, k nói nữa.” Hạ Băng Khuynh tắt máy.
Gió thổi qua, mắt cũng đỏ lên, cô vốn k fai 1 ng kiên cường.
Cô k muốn về đối diện với ng đó, dù chỉ nhìn 1 cái, cũng sẽ đau, v k bằng k gặp, thời gian lâu ra, sẽ quên thôi.
Mộ Cẩm Đình thu đth lại.
Hạ Vân Khuynh lập tức căng thẳng hỏi: “Băng Khuynh nói thế nào?”
- -------- ----------