Mộ Lưu Huyền chạy qua, lấy hoa trong tay cô: “Đây là tặng tôi, vẫn là tôi cầm!”
Hạ Băng Khuynh lười giải thích, bây h cô có thể khống chế nhịp tim mình là tốt lắm r.
2 ng đi vào, dưới lầu rất im lặng.
Thời gian này quả thật k có ai, đi làm vẫn chưa về.
Quản gia từ trong cười đi ra: “Tiểu thư Băng Khuynh đến r, lâu k gặp, cô ốm đi quá.”
“Ốm thì tốt, con đang giảm cân.” Hạ Băng Khuynh cười đáp.
Mộ Lưu Huyền để hoa lên sofa: “2 ng nói chuyện, tôi lên thu dọn hành lí, thay đồ r xuống.”
Anh nói xong, chạy lên lầu.
Hạ Băng Khuynh thuận thế đến sofa của sảnh ngồi, từ trong cầm lấy đth ra chơi, k quan tâm ý muốn nói tiếp của quản gia.
Chú quản gia lòng hướng về ng đó, nói tiếp nhất định nhắc đến anh, mà cô k muốn nghe tên đó, tình hình của anh, các loại chuyện liên quan.
1 lúc, trc mặt cô để 1 ly trà và điểm tâm.
Hạ Băng Khuynh lấy trà uống miếng.
Quản gia đứng đó k đi, cười nhìn cô: “Điểm tâm cô thích, ăn nhiều chút.”
“Uhm, đc!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, lấy miếng bánh kem ăn.
Cùng vị, nhưng lòng k giống, ăn vào, k cảm thấy giống nữa.
Quản gia vẫn k đi, ngập ngừng muốn nói gì đó.
Mắt thấy ông muốn nói gì, Hạ Băng Khuynh mở miệng chặn lại, thành khẩn cười: “Chú, nếu muốn nói chuyện của tam thiếu, vẫn là đừng nói, cầu xin!”
“Tiểu thư Băng Khuynh, tam thiếu rất nhớ cô!” Quản gia cũng thành khẩn.
Hạ Băng Khuynh k muốn nghe, thả ly xuống: “Thời gian ăn cơm còn sớm, con ra ngoài đi dạo!”
Cô đứng dậy ra ngoài.
Cái gì nhớ cô hay k, cô k muốn nghe.
“Tiểu thư Băng Khuynh---” Quản gia lại kêu 1 tiếng, nhưng thấy cô k quay đầu, lòng bất giác thở dài, ài, 2 ng đều cứng đầu.
Đi ra ngoài, Hạ Băng Khuynh thoải mái tí.
Cô tìm chỗ im ắng ngồi, trc đây ở đây sống rất tự tại, nhưng bây h, đi 1 bước cũng cảm thấy lạnh lẽo và phải cẩn thận, nơi này khiến cô k thở đc.
Thời gian lại đến xế chiều.
Tính ra lát nữa sẽ về, lòng cô lại căng thẳng, hận k thể lập tức rời đi, bữa cơm này, quả thật như bắt cô ăn dao nuốt xuống.
Vẫn là đi về biệt thự, bị phát hiện ngồi mình ở đây càng kì lạ.
Đứng dậy đi về, qua 1 hoa viên, lúc sắp đến biệt thự, 1 giọng nghi ngờ vang lên: “Băng Khuynh?”
Giọng ôn nhu khiến Hạ Băng Khuynh ngây ng, cô thật muốn giả bộ nghe r đi, nhưng cô biết v cũng k xong, anh sẽ qua kéo cô lại, k bằng cô chủ động đối mặt.
Người này, cô cũng rất phiền.
Điều chỉnh tâm trạng, quay đầu: “K sai, là tôi!”
Mộ Nguyệt Bạch đã đi đến trc mặt cô, anh nhìn mặt cô, mắt như cũ ôn nhu: “Em đến đột nhiên quá, anh tưởng mình hoa mắt.”
“K fai s, tôi cũng cảm thấy đột nhiên” Hạ Băng Khuynh nhún vai, k giao lưu mắt với anh nhiều, nghiêng ng di chuyển ánh nhìn: “Nhưng đột nhiên này rất nhanh kết thúc, tôi chỉ đến ăn cơm.”
“Anh thật hi vọng em có thể quay lại sống!” Mộ Nguyệt Bạch đến gần cô 1 chút, cô gái trc mắt, k còn hoạt bát như trc nữa.
- -------- ----------