Anh tưởng ở hoàn cảnh khó khăn này, cô sẽ im lặng k nói, chỉ nghe mệnh lệnh cao cao tại thượng lạnh lùng châm biếm của cô?
Anh sai r! Nếu trong lòng anh đây chỉ là trò chơi, 1 trò chơi ác ý, vậy thì cô chơi với anh đến cùng.
Mộ Nguyệt Sâm cởi dây nịt ra, kéo dây kéo quần tây xuống.
Tay, bị khống chế, 2 tay thon dài bị dùng sức nắm lấy.
Bóp chặt, như là muốn bóp nát đi.
Mắt lạnh lùng nhìn mặt cô, Mộ Nguyệt Sâm k có chút hơi nóng nào: “Nếu cô thật sự k đợi nổi như v, 1ph 1s cũng k đợi nổi. phía trc là nhà nghỉ có căn phòng dơ bẩn, cô muốn đi k?”
2 từ dơ bẩn như kim đâm vào xương cốt của Hạ Băng Khuynh.
Cô cho anh tất cả sự đơn thuần của mình, cuối cùng lại bị châm biếm là dơ bẩn.
Nhìn lại vào mắt anh, cô đến gần, nhịn nổi đau như kiến cắn trong lòng, cười với anh: “Tôi lại k có bệnh sạch sẽ, sợ gì chứ? Đi thì đi, chúng ta làm thêm 1 lần cũng k trở nên dơ hơn, làm ít 1 lần cũng k trở nên sạch hơn, tôi đi hỏi ông chủ mở 1 phòng dơ bẩn nhất là đc, tôi vẫn có thể nằm trên đó!”
Lúc này bản thân nói gì, sau này cô đều k nhớ rõ, chỉ biết, lúc này, bản thân k thể khóc. K thể khóc như oán phụ đòi anh giải thích, nhưng lòng lại đau như v, k có đường thoát, thần kinh như bị mê hoặc.
Tay truyền đến cảm giác đau, nghe rõ tiếng gãy của xương cốt.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm hiện tia hàn ý: “Cô biết bây h cô mang bộ dạng quỷ gì k?”
“Tôi mang bộ dạng quỷ gì? Anh nói xem---” Hạ Băng Khuynh kêu la mở to mắt trừng anh, mắt mang chút đỏ: “Đối với tôi, k fai anh đối với tôi k hài lòng, cho nên mới kết thúc k fai s? Đc, kết thúc, anh nói quyết đoán như v, k chừa đường lui, tôi biết ng luôn quyết đoán như anh k bao h đổi ý, cho nên tôi đi r, tôi luôn bi thương, k oán hận anh, nhưng bây h tôi cảm thấy, Mộ Nguyệt Sâm anh chẳng qua chỉ có v, thấy sự chỉ có v, anh y như những nam nhân khác lật mặt k nhận chuyện, k có chút khác biệt!”
Bàn tay lớn nắm chặt khẽ run.
“Đc r, nói nhảm ít thôi, thả tay tôi ra, chúng ta tiếp tục, k fai lần đầu làm, tôi k ngại, đến đi, ở trên xe cũng đc, làm chuyện k nên làm 1 nửa, đợi làm xong rồi, anh liền có đáp án anh mong muốn!” Hạ Băng Khuynh miệng đến gần, hôn lên mặt anh, hôn lên môi mỏng của anh, hôn lên cổ anh.
Cơ thể đột nhiên bị đẩy mạnh, lưng hung hăng đập vào cửa xe.
Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm dọa ng.
Anh xuống xe, đi đến bên ghế phụ, kéo cửa ra, xách cơ thể nhỏ nhắn của Hạ Băng Khuynh ra, ném xuống đất, sau đó k nói 1 lời lên xe, đóng cửa.
Xe khởi động, cua 1 cái, đầu cũng k xoay lại rời đii.
Chớp mắt, biến mất trong mưa.
Hạ Băng Khuynh ngồi trên đất, nhìn ánh đỏ dần biến mất, ngược lại k cảm thấy bất kì lạnh giá nào nữa.
Vì tim, cuối cùng có thể chết rồi.
Bi thương như dòng nước chảy ngược, nhấn chìm đôi mắt cô, nhấn chìm cả suy nghĩ, sâu trong yết hầu như bị sưng phồng, dung dịch nóng bỏng, trong mưa chảy ra từ mắt, cứ thể cứ thể chảy.
Mưa, k có dấu hiệu nhỏ lại.
Cô ngồi trong mưa, k muốn động đậy.
Mộ Nguyệt Sâm đạp ga, 1 hơi lái 10ph.
“Két---” Xe dừng lại.
Anh nặng nề nhìn về sau, não xuất hiện bộ dạng đỏ mắt của cô, còn có màn trong hoa viên, cô vẫn là nha đầu nhỏ trc đây k? Vẫn đơn thuần dễ thương, vô hại k?
- -------- ----------