“Cô k té chết!”
Bên tai vang lên giọng trầm thấp rõ ràng.
Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu lên, thấy trc mắt là khuôn mặt đẹp trai quen thuộc dù có thành tro cũng nhận ra, cô biết mình k chết, thả lỏng, lòng rối loạn, k biết dư vị gì.
Bỏ cô là anh, h cứu cô cũng là anh.
1 đêm, như bộ phim trăm tập về luân lí gia đình, bên trong chen vào nhiều cái k thể lí giải, thần kinh rối loạn, trong quá trình thì cuồng loạn, nhưng kết quả lại quay lại chỗ cũ, lại thấy mặt anh.
Bây h cô k biết nên cắn 1 miếng lên ngực anh k, hay là tôn anh thành ân nhân cứu mạng, cảm tạ ơn đức!
Mộ Nguyệt Sâm cắn răng, ôm cô từ đất lên, trán đầy gân xanh, ra cả mồ hôi lạnh, dùng sức mạnh lớn nhất ôm cô đến cửa lớn, tay đau như bị đứt ra.
Anh đứng thẳng đầu gối, dùng sức bắp tay, từ giọt mồ hôi lạnh rơi lên mặt cô.
Hạ Băng Khuynh tưởng là mưa, cũng k lau, chỉ là lắc đầu.
Bên ngoài mưa tuy nhỏ, nhưng vẫn rơi.
Mưa đông, cứ triền miên k tan.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô gái ngồi trên đùi anh, phát hiện sau khăn tắm bị lỏng k mặc gì cả, đều nói nam nhân là động vật thị giác, thấy cảnh này, bụng nhỏ của anh nóng lên.
Nghĩ đến cô ngốc v tùy tiện theo nam nhân lạ vào nhà nghỉ, còn vào phòng tắm của ngta, còn k mặc gì đi ra, anh liền muốn cứ thế đánh chết cô.
Nộ khí cùng lửa nóng, khiến cơ thể anh khó chịu.
Hạ Băng Khuynh cũng ý thức đc, cô đỏ mặt trừng anh: “Mộ Nguyệt Sâm anh đủ r!”
“Cái gì đủ r?” Mộ Nguyệt Sâm cố ý k hiểu hỏi lại.
“Anh tự rõ!” Thuận theo nơi k ngừng to ra của anh, Hạ Băng Khuynh tiếp tục cảm thấy nóng như lửa.
“Anh k rõ!”
Anh xấu xa đỉnh 1 cái.
“Anh anh anh đừng quá đáng quá!” Hạ Băng Khuynh xấu hổ k thôi.
“1 vạn 1 lần, cũng mắc đó!” Mộ Nguyệt Sâm áp thấp xuống, ôn tồn nói.
Hạ Băng Khuynh ngây ng 1 lúc mới phản ứng lại những gì anh nói, k phục đáp: “Cũng đâu kêu anh mua, anh quản mắc rẻ gì!”
“Tôi cho 1 ngàn vạn, em cùng tôi 1 ngàn lần, thành giao k?” Nghe đáp án của cô, anh thật muốn lập tức bóp chết cô.
“K thành giao! Tôi thà bán cho chó nhỏ bên đường còn hơn cho anh!”
“Hạ Băng Khuynh--------”
Mộ Nguyệt Sâm bị kích động, áp mông cô chặt hơn dưới thân anh.
Hạ Băng Khuynh cắn môi, mặt nhỏ càng nóng.
2 ng ở cửa lớn cứ thế hành hạ nhau.
Trác Tùy Hàng từ nhà ra, thấy cảnh này, mặt đẹp bất giác đỏ lên, khó xử quay đi, vòng tay, để lên miệng, ho 1 tiếng thức tỉnh họ: “Mộ tổng, tiểu thư Băng Khuynh, 2 ng k s chứ!”
Hạ Băng Khuynh nghe kế bên có ng, lập tức quẫn bách k thôi.
“Xin hỏi tôi có thể quay lại k?” Trác Tùy Hàng rất lễ phép hỏi 1 câu.
Chủ nhân của anh rất k có tình ng ném cho anh 2 từ: “K đc!”
Ám ảnh tâm lí trong lòng Trác Tùy Hàng càng lớn.
Môi mỏng của Mộ Nguyệt Sâm dán lên tai Hạ Băng Khuynh: “Mặc đồ cho kín đáo vào, còn lộ liễu v, tôi lột sạch ném xuống hồ.”
“” Hạ Băng Khuynh lúc này mới phát hiện khăn tắm bị lỏng ra.
Cô lập tức có xúc động muốn chết.
K tiếng nào kéo chặt lại.
Mộ Nguyệt Sâm lúc này mới nói với Trác Tùy Hàng: “Cậu có thể quay lại.”
Trác Tùy Hàng đi qua: “Cảnh tổng k gấp s?”
- -------- ----------