Mộ Nguyệt Bạch gấp gáp nắm tay cô: “Băng Khuynh, em v là muốn hủy dung của anh?”
“Theo bình thường, dao khắc lên mặt sẽ để lại thẹo sẽ là hủy dung, nhưng đối với anh Nguyệt Bạch 1 nghệ thuật gia, tâm hồn nghệ thuật gia s có thể nông cạn v, tên của vết thẹo là nụ hôn sống mãi, là em đặc biệt chuẩn bị cho anh, anh đừng cự tuyệt, nếu k tôi sẽ thất vọng.” Hạ Băng Khuynh nói 1 cách thâm tiền, dao ngược lại áp xuống khuôn mặt sạch sẽ trắng như ngọc của anh.
Tay cô bị nắm càng chặt.
Mộ Nguyệt Bạch nhìn như nhẹ nắm, thực tế là anh đang dùng sức.
Anh nhẹ như gió cười 1 tiếng: “Nha đầu em hiểu lầm r, anh Nguyệt Bạch chỉ là phàm phu tục tử, càng thích nụ hôn bình thường hơn.”
Lúc ôn nhu nói chuyện, 1 tay khác của anh giành lấy dao từ tay cô, đồng thời kéo cả ng cô vào lòng, ôm đầu cô, đôi môi căng mọng áp xuống.
Sự khủng bố như giật điện trong đầu Hạ Băng Khuynh, cô quay đi, cố gắng đẩy anh ra.
Thấy tách ra đc chút, cô nhân cơ hội phản kháng trốn qua mé bên của sofa, trong lúc hoảng loạn, bò lên 1 cái đùi khác, mắt vừa hay nhìn vào đũng quần của ng đó.
Cô bò xong thở vài cái, mới phát hiện là đùi của ai.
K dám ngẩng đầu nhìn.
Nội tâm trầm trọng nhắm mắt lại, đang tính âm thầm bò xuống.
Mộ Nguyệt Sâm vốn đã muốn xé thịt, rút gân, phanh thây họ ra, ai ngờ nha đầu ngồi bên Mộ Nguyệt Bạch đủ r, dám bò lên chân anh.
Cô thật biết hưởng thụ!
Muốn cùng ai ** thì cùng ai**, muốn bò lên chân ai thì bò lên chân ng đó.
“ Hạ Băng Khuynh, chân tôi nằm có thoải mái k?” Mộ Nguyệt Sâm nghiến răng, giọng u ám nói.
Hạ Băng Khuynh chống tay bò dậy, mặt nhỏ đỏ lên.
Cô cầm ly hồng trà mình vừa uống nửa, 1 hơi uống cạn, cũng k giảo biện lời của Mộ Nguyệt Sâm, cô trừng mắt với Mộ Nguyệt Bạch, như là chết k nhắm mắt.
“ Băng Khuynh à, nếu đã bò về bên Nguyệt Bạch, thì đừng thâm tình nhìn anh, nó sẽ ghen, nếu nó giận lên, hậu quả rất nghiêm trọng đó.” Mộ Nguyệt Bạch cười híp mắt nói.
Đây là đang nói cô lẳng lơ, là nữ nhân cùng lúc câu dẫn 2 ng.
Não Hạ Băng Khuynh sôi máu lên.
Sống đến h cô chưa từng bị thiệt nhiều, oan ức lớn như bây h!
Tức giận xông lên não cô, bình tĩnh cùng lí trí đều biến mất, cô cầm bánh bơ trên bàn lên ném về phía anh: “Ai thâm tình với anh? Tôi thâm tình với anh lúc nào? K cần mặt mũi, mở to mắt nói dối thật lợi hại, diễn xuất thật tốt, sao anh k đi làm diễn viên, đảm bảo đc làm ảnh đế!”
Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, khuôn mặt đẹp dần hòa hoãn, đồng ý gật đầu: “Cái này tôi tin, Mộ Nguyệt Bạch tuyệt đối diễn gì giống đó.”
Mộ Nguyệt Bạch lấy bánh bơ rơi trên ng lên, động tác ưu nhã cắn 1 miếng, nhẹ thở dài: “Nha đầu, chúng ta tự hỏi, rốt cuộc ai nói bậy? Tuy sau này em thích ở bên Nguyệt Sâm hơn ở bên anh, nhưng cũng k thể xóa mờ đc chuyện đã xảy ra, ai k biết, bắt đầu em là thích anh.”
- -------- ----------