Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Hạ Băng Khuynh ngây người 1 chút, tưởng mình ảo tưởng: “Anh đồng ý r?”

“Lời đồng ý của tôi k đủ trực tiếp sao?” Mắt Mộ Nguyệt Sâm nhếch lên, ánh mắt đó, như mãnh thú phục kích trong đêm, mang theo sự áp bức vào nguy hiểm.

“Uhm, k fai k fai, đã rất trực tiếp r!” Hạ Băng Khuynh nhanh chóng phản ứng lại.

Tránh việc anh k vui lại phản đối.

Nam nhân này vui buồn thất thường, kiêu lạnh hay nghi ngờ, suy nghĩ khó nắm bắt.

Sáng anh k đồng ý, h nói đồng ý là đồng ý, trời biết anh đang nghĩ gì, trc đây lúc cô thân mật nhất với anh cũng k đoán đc, bây h chia tay, cách xa rồi, càng k hiểu anh.

“Còn có chuyện khác?” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng hỏi.

“K có, hết chuyện r, tôi ra đây, anh tiếp tục coi văn kiện, anh bận!” Thương lượng thành công mỹ mãn, Hạ Băng Khuynh cũng k ở lâu, đẩy xe quay đi.

Lúc cô sắp ra khỏi cửa, đằng sau truyền đến giọng từ tốn: “Nếu bây h tôi nói, đừng làm đệ tử của Quý Tu, em sẽ nghe lời tôi k?”

Mắt Hạ Băng Khuynh chuyển động, suy nghĩ 1 tí r quay xe lại, đối diện anh: “Nếu là 1 tháng trc, tôi nghĩ sẽ bị lời của anh thuyết phục, nhưng bây h, tôi rất khẳng định nói với anh, tôi sẽ k nghe lời anh!”

Mũi Mộ Nguyệt Sâm dấy lên sự buồn phiền: “Vậy tôi k phiền nói với em, chuyện này, tôi sẽ dùng hết các lực lượng để Quý Tu làm k thành chuyện, nếu em k sợ thầy Quý của em k thể sống ở thành phố s, thì tôi đối với em là đc.”

“Anh---” Hạ Băng Khuynh nghe muốn ói máu: “Mộ Nguyệt Sâm, anh dựa vào đâu can dự chuyện của tôi!”

“Dựa vào tôi k thích em!” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng, trực tiếp, độc đoán trả lời cô.

Hạ Băng Khuynh tức điên, đẩy xe lăn qua, vỗ bàn: “Mộ Nguyệt Sâm anh k nói lí, anh quá đáng, sao có thể như v, kiếp trc tôi nợ anh sao, anh chuyện gì cũng hành hạ tôi! Anh có biết, đây là cơ hội hiếm có đối với tôi như thế nào k!”

Mộ Nguyệt Sâm ngồi thẳng lưng lên, ngữ khí nhàn nhạt: “Em có thể ra ngoài!”

“Tôi k ra, k ra, trừ khi anh đáp ứng k làm loạn!” Hạ Băng Khuynh nắm đùi anh, hôm nay k nói xong chuyện, cô liều với anh.

“K -- đáp -- ứng!” Mộ Nguyệt Sâm từng chữ nhàn nhạt nói.

“Mộ Nguyệt Sâm!” Hạ Băng Khuynh điên lên.

“Kêu tôi thân mật v làm gì, đừng bò lên chân tôi, đi tìm Mộ Nguyệt Bạch, tìm Quý Tu, tìm họ mà chơi!” Miệng Mộ Nguyệt Sâm cố tỏ ra bình thản, thực ra trong lòng đã bị vị chua nhấn chìm.

Cho nên vị chua này, từ miệng anh, nồng đậm lên đến mũi.

Hạ Băng Khuynh biết cứng với tên thần kinh này vô dụng, chỉ có thể nói lí với anh, cô phủi phẳng quần cho anh: “Mộ Nguyệt Sâm, anh nghe tôi nói, anh vu oan tôi với Mộ Nguyệt Bạch tôi giảo biện cũng k sạch, tùy anh muốn nói gì, nhưng thầy Quý thì thật sự là vu oan, đó là ng Tiêu Nhân thích, tôi có thế nào cũng k cướp ng iu của chị em tốt, mà thầy Quý cũng k có ý đối với tôi, thầy thích Tiêu Nhân, k fai tôi, k tin bữa nào anh hỏi, chúng tôi là quan hệ thầy trò đơn thuần.”

“K cần nói nhiều! Tôi quyết r k đổi ý!” Mộ Nguyệt Sâm k vì thế mà thay đổi.

Sáng nay ngữ khí quan tâm đến Quý Tu cũng cô như là cột bom hẹn h vào ngực anh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui