Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Anh k cho phép cô tiếp tục phát triển với Quý Tu.

Ngón tay thon dài nắm chặt quần phẳng phiu đến nhăn nhúm: “Mộ Nguyệt Sâm, làm ng k thể vô lý v đc, anh cũng đâu cần tôi nữa, đi với Ôn Tử Tích r, s anh còn quản chuyện của tôi, k lẽ vì anh có tiền anh muốn làm gì làm s?”

Hạ Băng Khuynh càng nghĩ càng ủy khuất, mũi đỏ lên, miệng nhỏ mếu máo.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt nhỏ sắp khóc, câu anh cũng đâu cần tôi nữa, khiến tim anh như bị kim đâm 1 cách hung hăng.

Khó khăn đưa tay lên, tay lên để lên đầu cô, nhẹ xoa tóc cô: “Tôi k fai k cần em nữa, tôi muốn đẩy e đi thật xa, vĩnh viễn k muốn thấy e nữa, nhưng đuổi thế nào cũng k đi, em như linh hồn vô thức xuất hiện trong mỗi góc, đứng bên cạnh tôi, ngủ trên giường tôi, nằm trên vai tôi, k nơi nào k có em, em nói xem, tôi rốt cuộc fai làm s mới tốt---”

Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu nhìn anh, mũi chua xót, nội tâm xúc động, cô như muốn k quan tâm tất cả ôm lấy anh, nói anh biết, cô cũng nhớ anh, cũng rất rất rất nhớ anh.

Nhưng cô sợ bỏ đi tôn nghiêm của bản thân, đổi lại là sự lạnh lùng của anh.

Cô mang tí nước mắt mím môi cười: “Hỏi tôi làm gì, đây là chuyện của anh, giữa chúng ta, trc h luôn là anh nói mới tính! Đây đến lượt tôi làm chủ!”

Đẩy tay trên đầu cô ra, cô đẩy xe ra ngoài.


Rời phòng anh, rời khỏi nơi bị hơi thở của anh quấy nhiễu.

Ra đến bên ngoài, cô nhịn k rơi nước mắt, chỉ cần trễ 1ph, cô sẽ nhịn k đc xông vào lòng anh, xẻ linh hồn mình ra, bày ra trc mắt anh.

Xế chiều.

Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân nói chuyện trong phòng.

Trên hành lang, Hạ Vân Khuynh gấp gáp đi đến phòng Hạ Băng Khuynh, đẩy cửa ra, thấy Tiêu Nhân, cô ngây người 1 lúc.

“Chị Vân Khuynh!” Tiêu Nhân cười chào chị.

Hạ Vân Khuynh thu sự kinh ngạc lại: “Tiêu Nhân em đến lúc nào v?”

“Chính là vừa nãy, k fai chị kêu xe đến đón e s, chị Vân Khuynh đối với e thật tốt, biết em bệnh r, còn để e ở lại 2 ngày, em quá cảm động r!” Tiêu Nhân nắm tay để trc ngực, biểu cảm khoa trương.


“A? Uhm, nên mà, em ướt mưa vì Băng Khuynh, trong tp này cũng k có ng quen, chị làm chị, theo lí fai chăm sóc em!” Hạ Vân Khuynh cũng tính là phản ứng nhanh, liền nói cho trọn chuyện.

Kỳ lạ, cô kêu xe qua đón lúc nào?

Hoặc là trừ cô ra, cũng chỉ có cậu ta có quyền sắp xếp!

Miệng cong lên ý cười, xem ra k fai hoàn toàn là đường cụt!

Hạ Băng Khuynh nhìn biểu cảm kỳ lạ của chị, bất giác hỏi: “Chị, có phải có chuyện k?”

“K có!” Hạ Vân Khuynh lắc đầu, cười rất vui: “Chị lên kêu tụi e xuống ăn cơm, Băng Khuynh, hôm nay cùng xuống ăn đi.”

Hạ Băng Khuynh nghĩ đến Tiêu Nhân 1 mình ăn với ng nhà Mộ gia sẽ k tự nhiên, cho nên đồng ý.

3 ng rời phòng, đi về bên phải hành lang.

“WOa, căn phòng xa hoa này là của chị và anh rể đúng k!” Tiêu Nhân đột nhiên nhảy về trc cửa phòng, đến gần, sờ điêu khắc tinh tế trên đó.

“Nhanh qua đây, đây k fai---” Sắc mặt Hạ Vân Khuynh căng thẳng.

Sau đó, cửa mở, đầu Tiêu Nhân chúi vào trong. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận