Nhưng ý từ chối vẫn rất hiển nhiên.
“K s, e nói với ba xin nghỉ r, mấy ngày nay e muốn ở bên anh.” Ôn Tử Tích như hoàn toàn k nghe hiểu ý anh, ngược lại còn gấp hơn tiến 1 bước.
Nhưng k biết, loại hành động gấp gáp đó xông đến Mộ Nguyệt Sâm như làm tiêu tan sự kiên nhẫn của anh.
Lời của cô khiến người Mộ gia kinh ngạc.
Cô đến ăn 2 bữa cơm, đã làm loạn cả lên, thường tới nữa, còn chịu nổi sao.
“Tử Tích, con xem con là đại gia khuê nữ, cô nương thanh bạch, Ôn tổng sẽ k dễ đồng ý cho con qua ở đâu, nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng danh tiếng của con, con coi ta làm sao nói chuyện với ba mẹ con đây.” Tân Viên Thường ôn nhu khuyên.
Đứa trẻ này bà k ghét, nhưng quan trọng là con trai bà k thích, nếu thật sự đến ở, chuyện sau này sẽ khó nói rõ, cộng thêm có kinh doanh với Ôn gia, càng cần thận trọng.
“Dì nói rất đúng!” Ôn Tử Tích nghe lời gật đầu, như đã bỏ ý định.
NHưng Hạ Băng Khuynh lại cảm thấy k đơn giản v.
Nếu đã mở miệng, s có thể dễ dàng bỏ cuộc?
Mắt bất giác nhìn sang Mộ Nguyệt Sâm, anh đối với Ôn Tử Tích cũng tính là ôn nhu, hoặc là Ôn Tử Tích đang cá cho vị trí trong tim anh sẽ k có ng phụ nữ nào khác nữa.
Giống trc đây, dù k yêu Ôn Tử Tích, phần tình cảm khác người này đối với cô như là cát vào mắt vậy, càng xoa càng cay càng khó chịu.
Tùy đi, dù s con đường phía trc đã tối r, lại cần gì phất cờ đánh trống đi khó chịu.
Mộ Nguyệt Sâm cảm nhận đc ánh mắt của cô, nhìn qua, vừa hay bắt đc ánh mắt của cô.
Nhưng cô k hề biểu hiện gì cả, chỉ im lặng bất lực nhìn xuống, như con mèo nhỏ âm thầm lùi về sau, mang theo sự buồn thương nhàn nhạt.
“Băng Khuynh, tớ ăn xong r, trời chưa tối, dẫn tớ đi hoa viên chơi đi!” Tiêu Nhân buông đũa, nhanh chóng nói.
Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu lên: “Đc thôi! Dù s tớ cũng no!”
Tiêu Nhân lễ phép nói với trưởng bối 1 tiếng, lùi đẩy Hạ Băng Khuynh rời phòng ăn.
Đến hoa viên, trời đã tối.
“Nhanh v đã tối r!” Tiêu Nhân phát tiết.
“Đúng r, trời vẫn tối r!” Hạ Băng Khuynh cuồ nói, nhìn hoàng hôn sau cùng ở phía tây, sắc mắt ưu tư.
Tiêu Nhân vỗ vai cô: “Đừng lo, sau màn đêm tối tăm, sẽ đón chào bình minh đẹp đẽ, quan trọng là, đừng trầm luân trong bóng tối của màn đêm!”
Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu nhìn cô: “Lời này như trong phim vậy.”
“Đúng k” Tiêu Nhân tức giận: “Đáng ghét, dám câu nói nổi tiếng của bản cô nương!”
“”Đây là câu nói nổi tiếng nào.
Tiêu Nhân tiêu sái xua tay:”K quan tâm chuyện này, nói chung, cậu nhất định fai nhịn xuống!”
Biểu cảm Hạ Băng Khuynh mất mát cười: “Có gì k chịu đc, lời tàn nhẫn nhất cũng nói r, hôm nay tính là gì chứ.”
Tiêu Nhân xoay người, đi trên cỏ, vừa thở dài nói: “Đúng là k tính là gì, nhưng tớ nhìn ra, trong lòng cậu k thoải mái, đặc biệt là khúc sau người phụ nữ đó nói vào ở, tam thiếu k cự tuyệt, có thể thấy---”
Nói đến đây, cô nhìn về 1 phía, đột nhiên k nói nữa.