“Có thể thấy gì?” Hạ Băng Khuynh thấy cô đột nhiên k nói nữa, truy hỏi.
Tiêu Nhân với đôi mắt linh động nhìn thấy đôi giày đen phía sau cây, đoán ra anh là ai.
Lòng cô cười tiện, thanh lại cổ họng, cố ý lớn tiếng: “Có thể thấy, trong lòng anh ta thật sự k có cậu! Theo tớ thấy, cậu nên nhanh tìm bạn trai! Cách chữa bệnh thất tình tốt nhất là tìm mối tình mới, trường có nhiều trai đẹp như v, nghe nói cậu bị thương, đều nhịn k đc đến thăm cậu, đến những công tử ngoài trường cũng hâm mộ mà đến, xếp hàng trc ktx, muốn nhìn cậu 1 cái. Nhân cơ hội đó, cậu chọn 1 ng, dù s tam thiếu và Ôn tiểu thư đã thành đôi, ngọt ngào với nhau, cậu cũng đến lúc rời khỏi ám ảnh thất tình r, đón chào 1 mối tình đẹp khác!”
Hạ Băng Khuynh nghe muốn xỉu: “Cái gì bậy bạ v?”
“Giúp cậu tìm bạn trai mới! Cậu cần hiểu là, tuy mất đi 1 cây, nhưng cậu tự do r, lại có đc 1 rừng, tùy cậu chọn, vui k? Kích động k? Chuẩn bị tinh thần chơi trò chơi rừng rậm chưa?” Tiêu Nhân nói mặt hưng phấn, la cũng lớn hơn.
“Trò chơi rừng rậm gì chứ?”
“Nói cậu cũng k hiểu? Trò chơi rừng rậm chính là cậu có thể tận tình chơi trò ái muội với nam nhân ái mộ cậu, nghĩ xem, cậu chỉ cần cong cong tay, những nam nhân đó đều ngã rạp dưới chân cậu, si mê cậu, cậu k cho họ hi vọng, cũng k khiến họ tuyệt vọng, cứ câu dẫn họ, xem ai yêu cậu nhất, chung tình nhất, cảm giác nắm bắt tất cả này, quá tuyệt r!”
“” Nha đầu này nhất định là bệnh điên phát tác.
“Băng Khuynh, thời độc thân của cô, thời gian hành động đến r, cũ k đi, mới k tới, mai giúp cậu an bài bữa họp hội!” Tiêu Nhân nói với cây, la lên mấy tiếng.
“Cậu đừng! Đợi chân tớ lành mới nói!” Hạ Băng Khuynh liền ngăn cản.
“Tớ xếp thời gian trc, đến lúc chỉ cần cậu đi làm đc, hên hên cậu gặp chân mệnh thiên tử thì s, chuyện duyên phận, nói k chừng, bỏ lỡ thì k có nữa.”
Hạ Băng Khuynh cạn lời: “Cậu muốn tớ lập tức có bạn trai s, còn gấp hơn cả mẹ tớ.”
Tiêu Nhân ngồi xuống, hài lòng cười!
Hừ, ng ae nghe lén bên cây, tôi k tin anh k tức chết!
Ngồi mấy phút, Tiêu Nhân nói: “ Băng Khuynh, tớ vào nhà lấy chăn đắp chân cho cậu nhé!”
Hạ Băng Khuynh vốn muốn ngồi mình yên tĩnh, cô gật đầu: “Ở phòng tớ, cậu đi lấy, tớ ở đây đợi.”
“Đc, tớ đi r về!” Tiêu Nhân bước chân thanh thản về hướng biệt thự.
Mắt cô nhịn k đc lén nhìn về cây lớn, cơ hội quỳ xuống cầu xin cô cho r.
Tiêu Nhân đi r, Hạ Băng Khuynh đơn độc ngồi đó.
Ngầng đầu, nhìn rời, mặt trăng hôm nay đặc biệt tròn, hoa viên như bao trùm bởi sự mơ hồ, tuy lạnh, nhưng k có gió, 4 phía im lặng.
Cứ ngồi v, thưởng phong cảnh dưới trăng. tâm trạng cũng dần nhẹ nhõm, r từ từ rã rời.
K biết qua bao lâu, vai có 1 bàn tay áp lên.
“Lấy chăn ra r s?” Vì tưởng là Tiêu Nhân, Hạ Băng Khuynh tùy bàn tay áp lên vai mình.
Cái chăn chất lượng mềm mại, mang theo mùi hương nhẹ đắp lên vai cô, ôm cả ng cô vào lòng, lồng ngực rộng lớn của nam nhân cuộn lấy cô.
Anh cong lưng, cằm dựa lên vai cô, 2 tay ôm lấy, giọng mềm mại nhỏ tiếng truyền đến tai cô trong đêm: “Còn lạnh k? Có cần ôm thêm 1 tí!”