Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Tim Hạ Băng Khuynh đập mạnh.

Giọng này

Dưới tình cảnh này, cô vô thức quay đầu, miệng lướt qua bề mặt trơn láng, có mùi thơm chui vào mũi cô.

Trong lúc hoang mang, cô lại quay đầu lại: “Mộ Nguyệt Bạch, lập tức thả tay ra.”

Sao lại kêu đc quỷ nham hiểm đến r?

Hoa viên này thật sự là k thể đến!

Mộ Nguyệt Bạch ngửi tóc cô: “Em thơm quá!”

Hạ Băng Khuynh đẩy tay anh ra: “Thả tôi ra! Mộ Nguyệt Sâm ở đó, k đến đâu, nghe rõ chưa, k ai xem anh diễn kịch đâu, k có khán giả.”

“Anh biết k có khản giả, nhưng vẫn muốn ôm em, bảo bối của anh thơm như v, ngọt như v, cứ ôm e như v cho tới thiên trường địa cửu, anh cũng nguyện ý!” Ngón tay Mộ Nguyệt Bạch dần dần từ đỉnh đầu xoa xuống tóc mai.

Tâm trạng cũng vui lên.

Như là bông hoa nở dưới ánh trăng, đẹp đến khiến người say mê.


Hạ Băng Khuynh k có cảm giác với lời mật ngọt của anh, toàn thân cô rất căng thẳng.

“Anh lại muốn chơi trò gì?” Cô hỏi anh, vì hoang mang và tức giận, hô hấp cô gấp gáp.

Tay ôm quá chắc, cô phản kháng mấy lần cũng k thoát.

Cằm Mộ Nguyệt Bạch chà lên tóc cô: “Băng Khuynh đừng tìm bạn trai, anh Nguyệt Bạch làm bạn trai em chịu k, anh sẽ thương em hơn Nguyệt Sâm, nâng em trong tay, vĩnh viễn chung thủy với 1 mình em.”

Lời thề rung động hơn cả những ngôi sao trên trời.

Hạ Băng Khuynh k vì vậy mà động: “Tôi k có gan làm bạn gái anh, có khi bị anh bán r còn giúp anh đếm tiền.”

Cô căn bản k tin lời anh.

“K thử s biết anh sẽ bán em? Hạnh phúc fai lớn gan đi thử.” Mộ Nguyệt Bạch ôn nhu nhẫn nại dỗ cô.

“Mộ Nguyệt Bạch tôi k muốn nói với anh, anh như v nữa, tôi sẽ kêu ng đó!” Hạ Băng Khuynh uy hiếp anh.

“La đi, anh sẽ nói với m.n, anh yêu em r!” Lời nói thâm tình của Mộ Nguyệt Bạch như nói mớ nỉ non bên tai cô.

Hạ Băng Khuynh bị tên khủng bố này làm cho điên lên!


Tiêu Nhân con nhóc sao còn chưa đến.

“Mộ Nguyệt Bạch thả tay ra, anh như v tôi rất mệt, tôi bị thương, anh làm chuyện tốt có đc k!” K thể cứng với anh, cô chỉ có thề mềm mỏng.

“Đc thôi! Anh thả ra!” Mộ Nguyệt Bạch thẳng ng: “Bên ngoài lạnh, anh vẫn nên đẩy em về.”

Anh đẩy cô về hướng biệt thự.

Hạ Băng Khuynh nghĩ bên biệt thự nhiều ng, thấy Mộ Nguyệt Bạch đẩy cô như v, họ sẽ nghĩ thế nào.

“Anh k cần đẩy tôi qa đó, để tôi ở đây, tôi đợi Tiêu Nhân.” Cô muốn lấy chăn ra khỏi vai.

Tay lớn lần nữa áp lên vai cô: “Anh nghĩ cô ấy k đến nhanh v, càng ngày càng lạnh, em fai về biệt thự, or là đến chỗ anh.”

“Tôi về biệt thự!”

Hạ Băng Khuynh liền nói.

K cần biết anh muốn làm gì, cô cũng k đến chỗ anh, anh là biết chắc cô k dám kêu cứu.

Mộ Nguyệt Bạch mỉm cười, bước chân cũng k dừng lại.

Tiêu Nhân về phòng lấy chăn, chậm chạp xuống lầu, thấy Mộ Nguyệt Sâm và Ôn Tử Tích từ phòng khách ra, cô liền chấn động.

Quan trọng là chân anh mang dép lê màu xám khói, v ng ở cây là ai.

Vừa đang nghĩ, ngoài cửa, Mộ Nguyệt Bạch đang đẩy Hạ Băng Khuynh vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận