“K có gì để nói r?” Hạ Băng Khuynh k buông tiếp tục truy hỏi anh: “Tôi muốn nói cho anh biết, lần này anh thật sự quá k có tiêu chuẩn r, để ngta đoán cái là ra, anh có fai hết chất xám r k, đến ng thế tội cũng k tìm ra!”
Mộ Nguyệt Bạch cười thấp: “Đúng v, quá k có tiêu chuẩn r!”
Mộ Lưu Huyền nghe đến loạn lên: “Đợi tí---, 2 ng đang nói gì, Băng Khuynh ý e là chuyện này anh 2 làm?”
Hạ Băng Khuynh dời ánh mắt qua bên khác: “Ai làm, ng đó biết!”
“K thể, anh 2 s có thể đối v với e, 2 ng dạo này quan hệ k tốt s! Lúc anh đi Hàn, 2 ng vẫn rất tốt mà.” Mộ Lưu Huyền ẩn hiện cảm thấy mình bỏ lỡ chuyện đặc sắc gì đó.
Mộ Nguyệt Sâm lấy nĩa bạc trên bàn gõ đầu Mộ Lưu Huyền: “Tiểu tử, tò mò nhiều chuyện làm gì, đi vào bếp coi nay ăn gì.”
Mộ Lưu Huyền k phục: “E là tiểu tử, v Băng Khuynh k fai là tiểu tiểu s, cô ấy nhỏ e 1 tuổi!”
“Anh đâu nói em ấy là ng lớn!”
“V a đối với đứa bé cũng có hứng thú, anh thật sự k”
Nói đến đây, Mộ Lưu Huyền cảm thấy mình nói lỡ lời, liền cười khan, chuồn đi.
Hạ Vân Khuynh mặt cười lòng k cười hỏi Mộ Nguyệt Bạch: “Thật sự k fai e làm.”
“K fai!” Mộ Nguyệt Bạch nhàn nhạt đáp, lấy socola trên bàn ăn.
“Tuyệt đối k fai Nguyệt Bạch, ta dám đảm bảo!” Tân Viên Thường bảo vệ con trai mình.
“Cảm ơn mẹ!” Mộ Nguyệt Bạch cười ôn hòa.
Lòng Hạ Băng Khuynh k tin anh, nhưng thấy dì bảo vệ như v, cũng k nói nhiều đc.
Cô muốn sự thật, chứ k fai tìm ai phát tiết.
Ngoài cửa, Mộ Cẩm Đình cùng quản gia, còn có tất cả ng làm Mộ gia.
Tân Viên Thường nói với Hạ Băng Khuynh: “Con đi xem, ai là ng đưa con đến phòng tranh phía Tây!”
Hạ Băng Khuynh nhìn kĩ 1 vòng:”Ở đây k có cô gái đó, con nhớ cô ấy nhỏ con, mắt cũng nhỏ, da trắng!”
“Tiểu thư Băng Khuynh nói chắc là tiểu Nặc!” Quản gia tiếp lời.
“Cô ấy đâu?” Mộ Cẩm Đình hỏi.
“Vừa nãy, xin nghỉ phép về ngoại mua đồ, cô gái nhà ngta, tôi tưởng có bạn trai, liền đồng ý, còn nói, trc 10h tối nhất định fai về.” Quản gia thành thực khai báo.
Mộ Nguyệt Sâm từ tốn nói:”Cô ta sẽ k quay lại!”
Quản gia k hiểu: “Đứa trẻ này đến cũng sắp 2 năm, s có thể làm chuyện này.”
“Có tiền mua tiên cũng đc, k gì k thể!” Tân Viên Thường thất vọng than, đồng thời, nhíu mày:”Chú Quyền, cửa này k có chìa khóa k khóa đc, chìa khóa chỗ chú, s cô ta lấy đc?”
“Chìa khóa tôi đến hộc tủ trong phòng, bình thường cũng k thường dùng, luôn để chỗ cũ, chắc lúc thay tôi dọn phòng lén lấy đi.”
“Sau này chìa khóa chú giữ kĩ, k thể để chuyện này xảy ra, nhà vốn fai là nơi an toàn nhất, bây h tốt r, khiến cả nhà đều đề cao cảnh giác.”
“Vâng, phu nhân, đều là tôi k cẩn thận! Sau này, sẽ lưu ý, tuyệt đối k để tiểu thư Băng Khuynh gặp nguy hiểm như v.”
Hạ Vân Khuynh thêm 1 câu: “Tiểu Nặc này nếu tìm đc, hỏi cô ta, rốt cuộc ai mua chuộc cô ta, kêu cô ta làm v.”