Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

“Bảo bảo, ba nuôi con đáng sợ quá” Hạ Băng Khuynh ôm bụng, nghịch ngợm làm bộ dạng sợ hãi.

“Ba nuôi?” Tiêu Nhân ngây ng, sau đó phản ứng: “Hạ Băng Khuynh, phụ nữ hư nham hiểm này!”

Cô mở rộng 10 ngón, như gió v, nhanh chóng bắt lấy Hạ Băng Khuynh.

“Thầy Quý, thầy xem cậu ấy---” Hạ Băng Khuynh k hoang mang nói.

Tiêu Nhân lập tức thu tay lại, bịt miệng Hạ Băng Khuynh: “K đc la, đừng la bậy, giết cậu đó, nghe chưa!”

“Uhm uhm uhm!” Hạ Băng Khuynh gật đầu.

Tiêu Nhân thả tay ra, nhỏ tiếng nói: “Chúng ta là chị e tốt đúng k, cậu fai tận lực giúp tớ, cậu lâu lâu cốt khí tí đc k, hnay tớ thấy cơ hội tốt v, đừng tự mình hài lòng r quên tớ, hiểu k!”

“Hiểu hiểu, giúp cậu đc, nhưng k đc nói bậy tớ với thầy Quý, đến lúc đó đừng trách tớ kêu là hán tử Tiêu!”

“Hán tử Tiêu! Hạ Băng Khuynh dám đặt biệt danh cho tows1”


Họ ở trc lò thi thầm, Mộ Nguyệt Sâm cùng Quý Tu phát rầu đi trc cửa sổ nhìn tuyết rơi.

Bên ngoài tuyết rơi càng lớn, trời đất 1 mảng trắng xóa, với hướng nhìn của họ, có thể nhìn thấy dưới núi.

Chỉ 10ph ngắn ngủi, đường phủ tầng trắng xóa, có thể thấy tuyết lớn cỡ nào.

“Tuyết k biết rơi đến chừng nào, bây h lập tức đi, xe còn có thế lái, đợi lát đóng băng, có thể k đi đc r1” Quý Tu nhàn nhạt nói, nhíu mày suy tư.

Mộ Nguyệt Sâm lắc đầu: “K đc! Bây h k thể đi! Tuyết quá lớn, chúng ta k quen thuộc đường núi, tài xế nhà cũng v, có thể thấy quá ít, đường cong quẹo quá nhiều, bất cản tí. sẽ xảy ra hậu quả k thể cứu vãn.”

Quý Tu nhìn nhìn, đồng ý:”Mộ tổng nói cũng đúng, quá nguy hiểm, nhưng bây h k đi, sợ hnay k thể về.”

“V chỉ có thể ở lại, tôi k thể để Băng Khuynh và con mạo hiểm.” Mộ Nguyệt Sâm khẳng định nói.

Quý Tu k nói, nhưng anh biết bản thân k có lựa chọn khác.

Tiêu Nhân thính tai, nghe Mộ Nguyệt Sâm nói hnay ở lại, nội tâm nhảy dựng.


Có thể nói, hôm nay có thể ở cùng phòng với Quý Tu còn đơn độc qua đêm.

Có hội đến k thể lọt mất.

“Cậu cười ngốc cái gì?” Hạ Băng Khuynh nhìn cô cười ngốc, bất giác hỏi.

“K gì k gì!” Tiêu Nhân che giấu tâm tư, tâm tư nhỏ vẫn k nên lộ quá sớm.

Nhưng cô k biết hành động lén lút của cô lọt vào mắt Hạ Băng Khuynh nói cho cô biết, cô đang có ý định xấu.

Ranh con này, lại muốn làm trò gì?

Tiêu Nhân kéo Hạ Băng Khuynh đến cửa sổ, như thẳn lằn bò lên cửa, nhìn bên ngoài, liền nói: “Tuyết lớn quá, còn lớn hơn lúc nãy k chỉ 1 lần, hùng tráng quá!”

Hạ Băng Khuynh cũng dựng mắt: “Đúng v! Tuyết lớn quá! Tớ chưa từng thấy tuyết lớn v!”

“Tớ cũng chưa thấy qua, năm ngoái chỗ chúng ta tuyết rơi cũng k hùng vĩ bằng gàu của tớ” Tiêu Nhân nói 1 câu.

Khiến Mộ Nguyệt Sâm và Quý Tu cùng nghiêng mắt nhìn.

NHa đầu này, có bao nhiêu dơ bẩn!

Hạ Băng Khuynh bình tĩnh lại, thay cô giải thích sự tự bôi xấu mình của cô: “Ý cô ấy là, năm ngoài chỗ bọn e k có tuyết.”Hạ Băng Khuynh Hạ Băng Khuynh Mộ Nguyệt Sâm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận