Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Nguyệt Bạch, Mộ Lâm Nguyệt, Mộ Cẩm Đình đều rời đi.

Chỉ còn Mộ Bác Minh!

Ôn Tử Tích hiểu ý họ, nhưng cô k quan tâm.

Cô tuyệt đối k buông cơ hội lần này.

Trên sofa, Ôn Vệ Giang rất cao hứng kéo Mộ Bác Minh nói chuyện hôn sự: “ Lão Mộ, ông coi đầu xuân năm sau thế nào”

Thời gian 1 tháng nói ngắn k ngắn, lúc đó tuyết cũng dần tan chảy.

Ngày xuân, như là đến rất nhanh.

Chỉ là lạnh lẽo trong lòng, sẽ k vì thời tiết trở nên ấm áp mà tan chảy, ngược lại còn trầm trọng hơn, tích tụ càng nhiều.

Lúc Hạ Băng Khuynh thức dậy, Quý Tu đã đến trường r.

Vì lí do cơ thể, bị anh kiến nghị luôn ở nhà nghỉ ngơi.

Hạ Băng Khuynh cũng k cự tuyệt.

Đến phòng khách, liền thấy chăn trên sofa, còn có đồ ăn sáng vẫn còn nóng ở trên bàn.

Chăn đc xếp gọn gàng, k chút cẩu thả, cũng như cảm giác Quý Tu mang đến cho cô.

Thời gian sống ở đây, Quý Tu luôn rất lễ độ, mỗi ngày k cố gắng nói rõ với cô, ngược lại còn âm thầm, khiến lực chú ý của cô dời khỏi tổn thương, dần dần chuyển qa học hành.

Tuy k đến trường, nhưng, cô bắt đầu đọc sách lại.

Ăn sáng xong, sau đó đi xuống phố nhỏ nói chuyện với những ng lớn tuổi đang đi bộ, hoặc là mua chút hoa bên đường, hoặc là đi siêu thị mua đồ về nấu bữa trưa.

Đây cũng là nhiệm vụ mà mỗi ngày Quý Tu giao cho cô.

K vì gì cả, chỉ vì muốn cô có thể hòa nhập với xã hội.

Hạ Băng Khuynh cảm kích sự tận tụy của anh, cũng ngoan ngoãn, mỗi ngày đều hoàn thành nhiệm vụ.

Ng lớn tuổi ở phố đều là thành phần tri thức, rất nhiều giáo sư nghỉ hưu, họ đều rất ôn hòa, nói chuyện với họ, cũng cảm thấy nhận đc nhiều tri thức.

Chỉ là hôm nay, Hạ Băng Khuynh nghe 1 hồi, liền thất thần---

Mắt cô rơi trên tờ báo trên tay ông, hô hấp, thả chậm lại.

“Tam thiếu Mộ gia và thiên kim Ôn gia đính hôn, đang chọn ngày kết hôn.”

Tiêu đề to lớn, màu đỏ của máu, như kim k chút phòng bị đâm vào mắt cô.

Cô k chút phòng bị, vết thương vừa mới có dấu hiệu lành lại bắt đầu rách ra.

“Bạn học Hạ?” Giáo sư lớn tuổi đẩy cô: “Con s thế?”

“K, k s.” Hạ Băng Khuynh thu ánh nhìn lại.

“2 ng này con quen s?” Giáo sư nhìn lại hình cưới trên báo: “Ng quen?”

Trong hình, nam đẹp trai, nữ diễm lệ, đứng chung cực kỳ hợp.

Mặt Ôn Tử Tích mang nụ cười chói mắt.

Hạ Băng Khuynh lắc đầu, khẽ nắm chặt tay: “K, k qen. K quen 1 ng.”

Nếu có thể, cô thà chưa từng quen.

“Uh, v à” Giáo sư lại tiếp tục lật tờ báo.

Hạ Băng Khuynh quay ng, nhìn cửa hàng tiện lợi bên ngoài.

Quý Tu hết gạo r, cô fai mua gạo.

Cũng hết nước rửa quần áo, cô cũng mua chút.

Còn có.

Não k ngừng nghĩ những chuyện này, mong muốn những bận rộn đó, có thể đuổi bức hình vừa nãy đi.

Nhưng, hình đó như lời nguyền, nắm chặt não cô k buông.

Đính hôn.

Mới bao lâu chứ?

Anh k đợi đc v s?

Cũng đúng, bụng của Ôn Tử Tích, qa mấy ngày liền lớn r? K đính hôn, sẽ làm ngta thấy cô là thai phụ?

Thai phụ?

Đọc 2 chữ này, bụng của mình, hung hăng thắt lại.

- -------- ----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui