Hừ, muốn moi chuyện từ cô, muốn gài bẫy cô, mới k sập bẫy.
“Hạ Băng Khuynh, e là đánh chết cũng k nhận đúng k” Mộ Nguyệt Sâm nhìn thấu kế sách đối phó của cô.
“Tôi nghe k hiểu a nói gì, hay a cho tôi thời gian, để tôi nhớ lại rốt cuộc hôm qa mơ thấy gì đc k!” Hạ Băng Khuynh cười nói.
Lúc 2 ng đang mắt to trừng mắt nhỏ, lúc sắp chết, Mộ Nguyệt Bạch đi ra.
Hạ Băng Khuynh đẩy Mộ Nguyệt Sâm ra.
2 ng rất tự nhiên tách ra.
Dù là v, mắt Mộ Nguyệt Bạch vừa nãy với lóe lên hàn ý.
“A nói gì với bà chủ?” Hạ Băng Khuynh tò mò hỏi.
“Rất nhiều!” Mộ Nguyệt Bạch thấy cô đi theo, mặt tự nhiên có sự dịu dàng.
“Ví dụ?”
“Ví dụ a biết đây là do chồng cô mở, mà chồng cô đứng đầu ở đây, ở ngoài còn nuôi 2 vợ nhỏ, cho nên a cảm thấy, chúng ta đừng đắc tội bà chủ thì tốt hơn.” Mộ Nguyệt Bạch cười nói.
“Woa, thời gian ngắn v, v mà a cũng moi ra.” Hạ Băng Khuynh nhịn k đc bội phục anh.
Mộ Nguyệt Sâm ở bên hừ lạnh: “Cho anh danh hiệu bạn của phụ nữ! Thật xứng đáng!”
“Thưởng tôi tốt v, tôi sẽ kiêu ngạo đó” Mộ Nguyệt Bạch chớp mắt với Mộ Nguyệt Sâm, mắt có quyến rũ có nghi ngờ.
“Ha---” Mộ Nguyệt Sâm k nói gì chỉ dùng 1 âm để biểu thị tâm trạng lúc này.
Hạ Băng Khuynh nghiêm mặt: “Chúng ta đừng ở đây tốn thời gian, lên xe r nói!”
1 lúc sau, trấn sẽ nhiều ng, tuy họ vẫn là nhân loại 2 mắt 1 miệng, nhưng với nhan sắc của họ, thật sự rất hấp dẫn ánh nhìn.
Ở cái trấn nhỏ này, bất kỳ tin gì cũng có thể truyền đi trong thời gian ngắn.
Mộ Nguyệt Sâm cùng Mộ Nguyệt Bạch k phản đối!
Họ lên xe.
Hôm nay Mộ Nguyệt Sâm lái, Mộ Nguyệt Bạch ngồi ghế phụ, Hạ Băng Khuynh ngồi sau.
3 ng ngồi vào r, Mộ Nguyệt Bạch nói: “Khoan lái!’
Mộ Nguyệt Sâm khởi động xe liền tắt, k nhẫn nại:”A còn chuyện gì?”
“Đừng gấp, nge a nói, 4 phía là thôn quê, do kinh tế chưa phát triển, đường rất nhỏ, xe này của chúng ta căn bản k qa đc, mà bên trong k có bản chỉ dẫn, đường nhỏ hẻm cực kỳ nhiều, thôn làng lại 1 cái tiếp 1 cái, k quen sẽ bị lạc, cô ấy kiến nghị chúng ta nên kêu 1 ng dẫn đường.”
“Hay chúng ta tìm ng dẫn đường, dù s họ quen đường hơn!” Hạ Băng Khuynh ở sau nói.
Mộ Nguyệt Sâm nghĩ kĩ 1 lúc, k đồng ý::”Mang thêm 1 ng nguy hiểm tiềm tàng càng nhiều, đừng quên chúng ta đến làm gì.”
“Nhưng nếu chúng ta lạc thì fai làm s?” Hạ Băng Khuynh lo lắng, họ chỉ có 2 ngày.
“Yên tâm, trái đất hình tròn, thôn làng mà thôi, đâu fai mê cung!”
“Nếu xe k vào đc?”
“V thì đi bộ”
Mộ Nguyệt Sâm đáp k chút lưu tình.
Hạ Băng Khuynh nói k lại anh.
Mộ Nguyệt Bạch ở trc xua tay: “Quên đi, qa kia trc r nói, đến lúc gặp khó khăn, mới nghĩ cách, dựa vào IQ của chúng ta, cũng k khó.”
- -------- ----------