Nhưng độ cực khổ k fai ng thường có thể tưởng tượng đc, với lại chỉ cần đạo diễn hô 1 tiếng bắt đầu, dù đối phương là ng thân thuộc, là ng là chó cũng fai gặm.
Hạ Băng Khuynh thở dài, có chút xót Tiêu Nhân, giúp cô đắp chăn, sau đó quay ng đi lấy hộp trang điểm.
Túi xách Mc Queen màu đen khảm kim cương, là hàng limited mà Tiêu Nhân từng rất thích.
Đẹp thì rất đẹp, nhưng giá 6 chữ số cũng khiến ng khác kinh động.
Ai ngờ cô nói mua liền mua.
Hạ Băng Khuynh có chút ngây ngốc nhận ra, như là mọi chuyện và sự việc bên mình đều thay đổi, thời gian bất giác như mũi tên bắn qua.
Sự thay đổi nhanh đến cô k phòng bị, thậm chí khiến cô sợ hãi---
Có khi nào thay đổi hoàn toàn?
Cắn môi, kéo dây kéo hộp trang điểm, Hạ Băng Khuynh phát hiện nhãn hiệu cô đều k biết.
Đều là tiếng Pháp, đoán chắc chỉ mua lọ không thôi cũng hết cả tháng tiền sinh hoạt.
Đừng nói là nó còn chưa đựng dùng qua.
Cô mò rất lâu, mới thành công tìm đc bb cream, đang tính đánh lên, lại vô tình mang theo 1 thứ trong đó ra---
Lóe 1 cái, chút nữa làm mù mắt Hạ Băng Khuynh.
Cô k thể bình tĩnh nữa, tay run 1 cái, bb cream đầy gương trc mặt, lập tức như là bơ r.
Vì thứ rơi từ trong hộp trang điểm xuống đất lúc nãy, là gói BCS màu trắng bạc.
Là size lớn nhất của BCS.
Hạ Băng Khuynh rời ks, như là mất hồn v.
Bây h bắt xe khó như lên trời, dù bắt đc, chắc từ bây h kẹt xe đến h trưa mới tới.
Cô biết lời hôm qa Mộ Nguyệt Sâm nói kêu cô tự bắt xe là nói lúc giận, nhưng bây h cô đã k có tâm trạng tính toán nhiều như v.
Bây h não đều nghĩ đến BCS rơi xuống đất đó.
Cùng với trạng thái ngủ như heo chết kêu hoài k dậy của Tiêu Nhân.
Cô thật sự lo cho Tiêu Nhân, nhưng lúc nãy cũng sợ nếu Tiêu Nhân bị bản thân kêu dậy, cô nên hỏi vấn đề đó thế nào?
Nếu hnay phát hiện BCS k fai mình mà là Quý Tu.
Câu hỏi như thủy triều tràn khắp não cô, cứ thế 1 đường theo cô, cho đến khi cô vào tàu điện ngầm, Hạ Băng Khuynh vẫn k hồi thần đc.
1 đường như đi trên bông gòn, mơ màng đến đích đến, cho đến khi cửa sắp đóng lại, cô mới phản ứng, gấp gáp đi xuống.
Đương nhiên, quầng thâm k đc che, tóc vì lúc nãy lắc Tiêu Nhân mà có chút rối.
Bây h gấp gáp chạy đến, lúc đến trạm, đứng trc mặt Mộ Nguyệt Sâm, anh đánh giá cô như là bà điên đi ra từ khu ăn mày.
“Hạ Băng Khuynh, trong đầu e đang nghĩ gì?” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng lên tiếng.
Ngồi tàu điện mà thôi, đâu fai đi cướp giật, mà làm bản thân trở nên nhếch nhách như v?
Hôm qa bị a lạnh lùng, hôm nay suy nghĩ lại, bắt đầu muốn nhận đc tình thương của anh r?
Haha
Chiêu của ng phụ nữ này ngày càng low, nhưng, anh cũng k phản ứng gì.
Hạ Băng Khuynh vẫn mơ màng, căn bản k để ý trêu chọc của anh, chỉ vô thức trả lời câu hỏi của anh---
“Tôi đang nghĩ đến BCS”
- -------- ----------