Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Nhìn thấy anh, não Hạ Băng Khuynh lập tức nhớ đến mặt Tiêu Nhân, còn có BCS, bất giác, tim cô nổi lên cảm giác chột dạ.

“Thầy Quý!” Cô cười chào anh, tim chột dạ.

“K fai nói về lập tức gọi cho tôi s, s k gọi? Bắt đầu k nghe lời tôi r đúng k.” Quý Tu nhẹ giọng trách, tuy là trách, nhưng cũng k nghiêm trọng, như là đang quan tâm.

“Xin lỗi, tối qua lúc về đi ăn cơm, lại uống tí rượu, hôm nay nghĩ đến gọi cho thầy, nhưng bận rộn lại quên mất.” Hạ Băng Khuynh giải thích.

Thực sự cô nói dối 1 tí, cô k hề quên, mà k dám gọi.

“Xem ra e bị vụ án này làm cho rối não, cũng trở nên mơ hồ r.” Quý Tu nhẹ giọng nói, đi vào phòng.

Hạ Băng Khuynh lập tức đóng cửa lại, đi theo.

Quý Tu hỏi chuyện cô về thôn đó, Hạ Băng Khuynh nói hết sự thật cho anh nghe.

“Nhưng bây h cô ta k để lộ điểm gì, các e k fai cảnh sát, cũng k có quyền trói cô ta đi phỏng vấn, chứng cứ cũng k có, làm s phá án?” Quý Tu hỏi cô.

Hạ Băng Khuynh khổ não lắc đầu: “Đây cũng là điều làm e đau đầu.”


“Giống pháp y chúng ta v, chứng cứ rất quan trọng, e nói ng này bị độc chết, nói k ai tin, fai làm 1 bản báo cáo số liệu đàng hoàng, vụ án giết ng cũng v, e nói hung thủ là quản lý Thái, cảnh sát k thể bắt ng, e fai có chứng cứ hữu hiệu, nếu k thì làm cũng như k.”

“Đúng v, chứng cứ, bây h quan trọng nhất là chứng cứ.”

Quý Tu ấn vai Hạ Băng Khuynh: “Cũng đừng ép bản thân quá, nói e nghe tin tốt, vừa nãy có 1 bảo vệ quán rượu đến cảnh sát cục, nói đêm xảy ra chuyện, ông ta thấy 1 chiếc xe Bugatti màu bạc cứ dừng ở trc quán rượu, có 1 nam nhân dựa cửa xe hút thuốc rất lâu, ông nhận ra ng đó là tam thiếu, vì v, hiềm nghi của tam thiếu đã đc xóa sạch.”

“Thật s!” Hạ Băng Khuynh vui mừng.

Lòng cũng thanh thản hơn nhiều.

Tin này là tin tốt nhất mà cô nhận đc trong mấy ngày nay.

“Cho nên nói, e cũng đừng gấp quá, nếu hiềm nghi của tam thiếu đc xóa r, chuyện còn lại giao cho cảnh sát thôi.”

Hạ Băng Khuynh rất muốn nói với anh, lần này cô thật sự k thể rút lui đc, dù cho cô k quản nữa, hung thủ cũng đã nhắm vào cô r.

Nhưng những chuyện này cô k muốn nói với thầy Quý, anh sẽ lo lắng.


Trc mắt, chuyện bắt đầu sáng tỏ r, chỉ cần xử lý luôn hung thủ, chuyện này coi như hoàn toàn kết thúc.

“Uh!” Cô cười gật đầu với anh.

“Ăn tối chưa?” Quý Tu hỏi cô.

“E gọi món về phòng ăn r, thầy thì s, ăn chưa.” Hạ Băng Khuynh nói, lén nhìn thời gian 1 cái.

“Tôi hẹn ng r, k ăn đâu, e bình an về là tôi yên tâm.”

“Thầy yên tâm, e sẽ bảo vệ tốt bản thân.”

Quý Tu ngây ng 1 lúc, bạn gọi đến, liền rời đi.

Hạ Băng Khuynh ăn tối trong phòng, thay đồ tập, đến cty.

Lần này, Mộ Nguyệt Sâm chắc đang ăn tối dưới nến với quản lý Thái.

Cô có thể từ từ tìm, hi vọng tìm đc chứng cứ có lợi, tốt nhất là bên Mộ Nguyệt Sâm cũng truyền đến tin tốt.

Bắt xe đến Mộ thị, Hạ Băng Khuynh k đi đường lớn, mà dùng đường chuyên dụng đến phòng sale.

Lúc sáng, cô nghĩ, Trác đại ca tìm nhiều lần v mà k phát hiện gì, đồ vật cũng k thể tự nhiên biến mất, trong lòng đột nhiên có suy nghĩ lớn gan, đồ vật có lẽ nào còn ở trong hộc tủ?

- -------- ----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận