“ S lại v!” Thái Cúc Âm hoàn toàn k thể tin, tuy luôn có tin đồn với giới tính của tổng tài, nhưng cô cảm thấy anh k giống gay.
“Cô có yêu cầu gì cứ nói, đừng sai r lại sai” Mộ Nguyệt Sâm 1 bên k để lại dấu vết đẩy Trác Tùy Hàng ra, vừa đi về trc mấy bước, muốn tìm cơ hội cướp lấy dao.
Nhưng Thái Cúc Âm cũng k ngu, cô kéo Hạ Băng Khuynh lùi về sau: “Đừng qa đây, nếu k tôi đâm nát cổ họng cô ta.”
“Tôi k qa” Mộ Nguyệt Sâm đứng tại chỗ, k dám manh động, vì an toàn của Hạ Băng Khuynh, anh cực kỳ kiên nhẫn khuyên: “Cô xem, bên ngoài ngày càng nhiều ng xem, cảnh sát rất nhanh sẽ đến, cứ v k fai là cách, k fai cô thích tôi s, k bằng như v, tôi xuống dưới lái xe, chúng ta đến nơi chỉ có 2 ta, cô thấy thế nào.”
Thái Cúc Âm k nói, như đang suy nghĩ.
Hạ Băng Khuynh nhịn sự đau đớn ở cổ, mắt nhìn Mộ Nguyệt Sâm, cô rất ít thấy a kiên nhẫn dỗ ng khác như v, mà còn là ng hại anh nữa, đây đều là vì cô.
Nói trong lòng k rung động là giả.
“Đc!” Thái Cúc Âm đồng ý r, “ V tất cả ng lùi về sau, chúng ta đi lấy xe.”
Mộ Nguyệt Sâm nghiêng đầu nói với Trác Tùy Hàng: “Cậu kêu ng bên ngoài đều lui ra.”
Trác Tùy Hàng do dự 1 lúc, vẫn làm theo lời anh, đuổi nhìn xem kịch ở ngoài ra.
Thái Cúc Âm kéo Hạ Băng Khuynh từ phòng bệnh đến bãi đỗ xe, ngoài bệnh viện, cảnh sát đến r, dừng xe ở xung quanh.
Cảnh sát cũng k dám đến gần.
Quý Tu nhận đc tin chạy qa, thấy cảnh này cũng bị dọa.
Mộ Nguyệt Sâm lái xe đến trc mặt Thái Cúc Âm, Trác Tùy Hàng mở ghế phụ ra, anh quan tâm nhìn vào trong: “Tổng tài anh thật sự muốn---”
“Lui ra!” Mộ Nguyệt Sâm dùng mắt chặn lời anh lại.
Trc mắt Thái Cúc Âm đã đến đường cùng, sau khi lên xe sẽ có hành động gì k ai biết, rất nhiều nguy hiểm cũng có thể nghĩ ra.
Trác Tùy Hàng nắm tay nắm xe, bất lực, chỉ có thể lùi ra xa.
Anh biết nói gì cũng k khuyên đc, chỉ cần cô gái anh yêu an toàn, anh thật sự đến mạng cũng k cần.
Lúc Thái Cúc Âm đẩy Hạ Băng Khuynh ra, Hạ Băng Khuynh đột nhiên la lên: “Tôi đi cùng các ng, nhiều thêm 1 con tin, đối với cô k xấu.”
Mộ Nguyệt Sâm quả thật k dám tin vào tai mình, nha đầu này có phải điên k!
Thái Cúc Âm như suy nghĩ đề nghị của Hạ Băng Khuynh.
“Đừng nghe cô ta, lập tức thả cô ta!” Mộ Nguyệt Sâm ở trong xe la.
“Tôi muốn cùng đi!” Hạ Băng Khuynh kiên trì.
“Nếu cô thả cô ta, bây h tôi sẽ lái xe đi, xung quanh đều là cảnh sát, bây h k đi, k có cơ hội nữa.”
Lời của Mộ Nguyệt Sâm cực kỳ cứng rắn.
Thái Cúc Âm dùng sức đẩy Hạ Băng Khuynh, nhanh chóng lên xe, đóng cửa xe.
Hạ Băng Khuynh bị đẩy ra đc Trác Tùy Hàng đón lấy, nhìn xe chạy xa, tim cô hoảng sợ, tim dần thắt chặt.
Khắc này, nói cô k rung động chút nào là giả.
“Làm s đây!” Hạ Băng Khuynh nắm bắp tay Trác Tùy Hàng, não rối loạn, hối hận mình gấp gáp vạch trần Thái Cúc Âm r.
“Tổng tài sẽ k s!” Miệng Trác Tùy Hàng an ủi cô, tim lại k như v.
Xe cảnh sát lập tức đuổi theo.
Quý Tu lái xe đến: “Nhanh lên xe”
Trác Tùy Hàng đỡ Hạ Băng Khuynh ngồi ghế phụ, lấy khăn tay đắp lên vết thương cổ cho cô.
Đường tối, gió tây bắc thổi rất dày.
Cộng thêm xe cảnh sát, 10 mấy chiếc xe đuổi theo, Hạ Băng Khuynh căng thẳng nắm lấy tay Trác Tùy Hàng.
Phía xa, truyền đến tiếng “ầm---” lớn, 1 chiếc xe đâm vào dãy cây xanh bên đường.
“Là xe tổng tài!”
Hạ Băng Khuynh nghe câu này, tai như đùng 1 tiếng, liền k nghe đc gì nữa.
- -------- ----------