Kí ức như bóng đuổi theo, bụng nhỏ của cô k né đc mà thắt lại 1 cái, lại kéo cô về lại hiện thực.
Y tá đã đẩy xe lăn đến.
Hạ Băng Khuynh thấy đc sự hâm mộ rõ ràng trong mắt họ---
Căn hộ lớn nh v, lại là đất hoàng kim, tự nhiên là tấc đất tấc vàng.
Còn có y tá nhỏ giọng nói: “Đẹp trai v, Hạ tiểu thư đó thật sự tốt số.”
Hạ Băng Khuynh hạ mi, k nói.
Giày có hợp chân k, chỉ có bản thân mới biết.
“Hạ tiểu thư, đang là bệnh lí của Mộ tiên sinh, còn có cái này, là điều cần chú ý khi chăm sóc anh mỗi ngày.” Y tá trưởng đưa 2 quyển sổ nhỏ lên tay Hạ Băng Khuynh: “10 ngày đầu là thời kì quan trọng, anh ta đã băng bó, nhất định k thể động đậy, nếu xương bị lệch đi, thì fai làm gãy r điều chỉnh lại từ đầu.”
Hạ Băng Khuynh chỉ nghe thôi đã thấy đau, cô trịnh trọng gật đầu:”Tôi biết r.”
Đến cũng đến r, cô k lí nào lờ đi k quan tâm anh.
Mấy y tá khử trùng lại phòng lần nữa, nhân cơ hội đánh giá Mộ Nguyệt Sâm rất lâu, cuối cùng vì y tá trưởng hối thúc mới chịu rời đi.
Căn phòng mấy trăm mét vuông lập tức trống trải.
Hạ Băng Khuynh đi qa, đẩy xe lăn của anh vào phòng ngủ, mới phát hiện trên giường trống k., đến những vật dụng cơ bản trên giường cũng k có.
Nhìn cô đơn lạnh lẽo.
“Tôi luôn ở cty, lâu lâu về Mộ gia. Rất ít đến đây” Mộ Nguyệt Sâm giải thích.
“Uhm” Hạ Băng Khuynh k hỏi sâu tại s.
Vì sợ bản thân k chịu đc đáp án đó.
“Ga giường ở đâu? Tôi đi trải” Cô thả tay khỏi xe lăn.
“Chỗ cũ” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt mở miệng, nhìn cô thât sâu.
Mắt anh hiện lên tia u tối mê mang.
Hạ Băng Khuynh k nghĩ nhiều, trực tiếp đến căn phòng để đồ liên thông với phòng ngủ, mở tủ.
Quả nhiên như v, đồ dùng cho giường đều ở đây.
Cô ôm 1 đống ra: “Cái này đc k?”
Đường nét trên mặt Mộ Nguyệt Sâm nhu hòa k ít, nhẹ gật đầu.
Mà khoảnh khắc cô quay ng đi trải giường, nụ cười bên môi anh khẽ giương lên.
Mọi thứ chuẩn bị xong, cô fai rất dùng sức mới đỡ anh từ xe lăn lên giường, vừa chuẩn bị đứng dậy, tay liền bị anh nắm lại.
Hạ Băng Khuynh k chút phòng bị ngồi lại xuống, trực tiếp té lên lồng ngực anh.
2 cơ thể dán vào nhau k chút lỗ trống, thân nhiệt của anh thậm chí đã xuyên qa tầng áo mỏng, như là khăn nóng dán lên da thịt cô.
Hạ Băng Khuynh khẽ động: “Mộ Nguyệt Sâm, anh muốn làm gì?”
Tay anh vòng qua, trực tiếp giam cầm cô trong lòng mình, k cho cô phản kháng nữa.
Môi mỏng đến gần tai mẫn cảm của cô, từng hơi nóng phả ra, sau đó cô thấp giọng mở miệng: “Ga giường màu xanh da trời, anh nhớ trc đây e cũng thích cái này nhất, fai k?”
Âm thanh mê hoặc, gợi cảm, đầy dư vị, như là mạng lưới dày đặc, nhất thời bao vây cô, căn bản k cho cô cơ hội để trốn thoát.
Tay Hạ Băng Khuynh dừng lại, bàn tay vừa đúng đặt lên vị trí tim anh---
Thình thịch, thình thịch
Nhịp đập hữu lực của tim anh, như là tiếng trống truyền đến, chui vào trong máu huyết của lòng bàn tay cô, thuận theo máu huyết di chuyển ngược chiều, lên đến tim cô.
- -------- ----------