Ng này quả thật là
Mộ Nguyệt Sâm dựa đầu giường, trừ che phần dưới ra, những nơi khác đều trần như nhộng.
Cơ bắp rõ ràng của nửa thân trên của nam nhân khiến đả kích Hạ Băng Khuynh cực mạnh.
Cô nhìn qa k ít thi thể, nhưng rất ít gặp cơ thể đẹp như v.
Cho nên.
Anh là ng duy nhất mang đến ấn tượng sâu nhất cho cô.
Tuy cơ thể hoàn mỹ này không khác gì với kí ức, nhưng cô vẫn k quen nhìn thẳng anh như v.
“Tôi quen ngủ trần, e k biết s?” Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâmk đổi, dùng tay chống nửa thân trên lên.
“” Hạ Băng Khuynh trầm mặc k nói, đẩy xe lăn qa bên giường anh, dùng ánh mắt biểu thị anh tự nghĩ cách.
“Đẹp k?” A k nhìn xe lăn 1 cái, ngược lại đánh giá ánh mắt trên mặt cô, thử bắt lấy cảm xúc của cô.
“Gà trắng và gà đen hợp lại có gì đẹp?” Hạ Băng Khuynh k chút lưu tình nói.
2 năm nay miệng cô cũng có tiến bộ hơn, tuy k thể thắng anh, nhưng lâu lâu làm anh tức nghẹn vẫn k vấn đề.
Gà trắng và gà đen?
Mộ Nguyệt Sâm tức 1 hơi trong ngực, k lên k xuống đc, làm ngực muốn nổ tung.
Hạ Băng Khuynh đột nhiên ý thức đc mình nói v, như kéo cả 2 trưởng bối Mộ gia vào.
Cô liền rụt lưỡi, trong lòng nói xin tha thứ xin tha thứ, sau đó chỉ anh, lại chỉ xe lăn: “Ăn cơm”
Mộ Nguyệt Sâm đen mặt, nằm đó k động: “Tôi k xuống đc, e đến đút tôi.”
“Anh là bị đánh gãy cả tay chân s? Hay anh quen dùng chân ăn?”
“” Mộ Nguyệt Sâm k ngờ cô ngày càng lợi hại, dứt khoát dùng sự im lặng để kháng cự.
2 ng cứng nhắc 1 lúc, Hạ Băng Khuynh phát hiện bản thân k thể thành công dời ánh mắt của mình khỏi nửa thân trên cường tráng của anh.
Có sự buồn phiền chui ra khỏi cơ thể cô, như là con sâu gặm nhắm thần kinh cô.
Cô vô thức đưa lưỡi ra, liếm môi mình: “Tôi bưng vào cho anh v.”
Còn k đi, cô cảm thấy mình sẽ bị nóng chết.
Mộ Nguyệt Sâm thu hành động nhỏ của cô vào mắt, mắt dừng lại trên môi cô vài giây----
Động tác lúc nãy của cô, khiến anh nghĩ đến con mèo nhỏ liếm hồ dán.
Sau khi liếm xong, môi để lại sự ẩm ướt, khiến ng khác nhịn k đc muốn lấy nó.
“E đi đi” Yết hầu anh khẽ động lên xuống.
Hạ Băng Khuynh bưng cơm vào, để trên đầu giường, đang chuẩn bị xoay ng ra ngoài, đột nhiên anh nói: “Tôi muốn đi vệ sinh, có thể giúp tôi 1 tí k?”
Cô lập tức ngây ng tại chỗ, bất giác nhìn sự thay đổi của anh: “Hả?”
“E biết mà, bây h tôi k tiện” Anh cực kỳ “chính nhân quân tử” chỉ chân bó bột của mình: “Cho nên, vất vả cho em r”
Hạ Băng Khuynh “”
Đi vệ sinh?
Cô giúp?
Giúp thế nào?
K lẽ anh đi vệ sinh, cô đứng bên nhìn? Giúp anh bằng cách cổ vũ phất cờ kêu la s?
“Tôi cần e đỡ 1 tí” Mộ Nguyệt Sâmthuận theo ánh mắt của cô nhìn xuống, mắt mang ý đùa.
Cuối cùng, 2 ánh mắt cũng chạm nhau, rơi trên quần lót của anh.
Hạ Băng Khuynh có chút k hiểu, bất giác hỏi: “Đỡ cái gì?”
- -------- ----------