“E cảm thấy là gì?” Mắt Mộ Nguyệt Sâm như núi lửa cuồn cuộn, từ trong sâu nhất đốt lên ngọn lửa dữ dội.
Ánh mắt ái muội, trần trụi, khiến ng khác dễ dàng liên tưởng.
Não Hạ Băng Khuynh xuất hiện 1 cảnh tượng, mặt lập tức đỏ lên.
Tên biến thái này.
Đây là đại biến thái.
Nhìn thấy phản ứng của cô, biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm càng đầy ý đùa, anh chỉ má cô: “Nghĩ gì v? Mặt đỏ thành v, có fai quá nóng k? Cần cởi đồ k?”
“Đủ r, tôi k nghĩ gì cả” Hạ Băng Khuynh lớn tiếng đáp, vì k muốn sự khó xử lan tràn, cô chỉ có thể giả bộ k nghe hiểu lời anh: “Xin lỗi, tôi k fai sâu trong bụng anh, anh nói tôi k hiểu, cũng k rảnh muốn hiểu”
“K hiểu s?” Mộ Nguyệt Sâm miệng mang ý cười, cảm thấy như đang trêu đùa con mèo nhỏ bị nhìn thấu tâm tư v, anh cố ý dựa qa 1 tí, thổi bên tai cô: “Như v đi, tôi nói rõ tí, e có thể đỡ phía trên, cũng có thể đỡ phía dưới.”
“.” Hạ Băng Khuynh mặt đỏ như trái cà, cô nhịn xúc cảm muốn dùng gối bịt mặt anh lại, nghiêng đầu qa, cười âm trầm với anh: “A muốn đi thì nhanh lên, nếu k tôi đi lấy cái cây đánh gãy tất cả chân của anh, r khâu miệng anh lại.”
“E đối xử như v với ân nhân của mình s?” Mộ Nguyệt Sâm dùng tay sờ má cô.
Lúc này, bộ dạng hung dữ của cô thật đáng yêu.
Hạ Băng Khuynh lấy tay anh xuống: “Ân nhân cứu mạng, phiền anh đàng hoàng 1 tí đc k? Đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện trêu chọc tôi đc k!”
“Tôi chẳng qa muốn e đỡ tôi 1 tí, đâu ra lời trêu chọc? Có fai e nghĩ lệch r k?” Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, mặt vô tội.
Hạ Băng Khuynh thề, nếu k fai vì a bị thương r, mà vì cô bị thương, cô nhất dịnh đánh anh 1 trận.
Cô liếm môi.
Cảm thấy tiếp tục đấu khẩu với anh cũng vô nghĩa, nhiều nhất là bị anh nói thêm mấy câu chiếm tiện nghi.
“Đi vệ sinh đúng k, đc, tôi đỡ anh!”
“Tôi đã đợi rất lâu r!” Mộ Nguyệt Sâm cười với cô.
Ng bt k mấy cười, theo lí nếu cười chắc chắn là chuyện tốt, nhưng s Hạ Băng Khuynh cảm thấy lưu manh như v.
Như 1 nam nhân k thỏa mãn dục vọng!
Hạ Băng Khuynh quyết định k nghĩ mấy chuyện vô bổ này, để chân anh xuống mép giường, để tay anh lên vai cô, ôm eo anh, dùng sức nâng lên.
Mộ Nguyệt Sâm rất “tự nhiên” ôm cơ thể cô vào lòng mình, để toàn bộ trọng lượng của mình áp lên ng cô.
Anh cao 1m8 hơn, lại cao to như v, cô làm s chịu nổi, nhất thời k chịu nổi vô thức 2 tay ôm chặt eo anh.
Cả ng dán chặt vào lồng ngực anh.
Xuyên qa lớp áo, cảm nhận ra đc cơ bắp của anh dán chặt vào da thịt cô.
Khí nóng, từ trên thổi xuống, phả vào cô khiến cô k thể né tránh đc.
Ép đến Hạ Băng Khuynh k ngừng nghiêng đầu, k chịu nổi, cô có chút tức giận nhéo ngực anh 1 cái, “Anh có thể tự mình dùng chút sức k!”
Mộ Nguyệt Sâm cong lưng, miệng dán lên cổ cô, giọng trầm thấp khàn đặc: “Tôi cũng muốn dùng sức, nhưng chân bó bột lại quá nặng, khiến tôi mất thăng bằng.”
Sắc quỷ!
Hiển nhiên là cố ý!
Cảm thấy khí nóng bên cổ, cùng với đôi môi ẩm ướt, Hạ Băng Khuynh dùng hết sức, đẩy cơ thể anh cách ra đc 1 đường chỉ, đồng thời cảnh cáo anh: “Anh nếu k thể giữ thăng bằng, thì nằm xuống giường cho tôi, nhiều nhất tôi lót tã cho anh.”
- -------- ----------