“Chân của anh---” Hạ Băng Khuynh mở to mắt.
Mộ Nguyệt Sâm dừng lại, ngây ng 3s, lập tức phản ứng lại, thả lỏng Mộ Nguyệt Bạch, sau đó “A---” 1 tiếng, liền té qa bên, ôm chân bó bột, biểu cảm đau khổ.
Mộ Nguyệt Bạch nhìn đến ngốc luôn.
Lần đầu anh biết, em trai thì ra có thiên phú diễn kịch như v.
Hạ Băng Khuynh liền chạy qa, “Chân k s chứ?”
“Nhất thời tức giận, quên chân bị thương, k s, chỉ là có chút đau.” Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, bộ dạng cố gắng nhịn đau, trong lòng lần nữa chột dạ!
“Cái này cũng có thể quên, anh có bao nhiêu khinh suất chứ!” Hạ Băng Khuynh nhìn chân anh, mặt lo lắng: “Cần đến bệnh viện khám k?”
“K cần, trễ r, đi lại phiền phức, tôi nghỉ tí là đc.” Mộ Nguyệt Sâm dựa lên sofa, cúi đầu nhíu mày, giả bộ thâm trầm.
“V đc r!” Hạ Băng Khuynh nghe a nói v, cũng k miễn cưỡng.
Mộ Nguyệt Bạch xem kịch ở bên kịp thời nói: “Cũng k trễ lắm, a cảm thấy nên đến bệnh viện, nếu xương bị gãy, k fai chuyện đùa, anh k muốn em trai thành tàn phế.”
Anh vừa nói, vừa “quan tâm” dùng tay xoa vai Mộ Nguyệt Sâm.
Mộ Nguyệt Sâm quay đầu, cười nhạt với anh, như là đang cười cũng như đang ẩn chứa ý nghĩa sâu xa nào đó.
Mà trong mắt Hạ Băng Khuynh, cảnh trc mắt chính là cảnh tương thân tương ái.
Nhưng cô k cảm thấy đây là chuyện tốt v, ngược lại rất quỷ dị!
Cô thả tin mai 9 mặt trời mọc chung lúc còn hơn tin Mộ Nguyệt Sâm và Mộ Nguyệt Bạch biến ghét thành yêu.
“A---” Cô cẩn thận nhìn qa lại giữa 2 ng, mắt nhìn lên mặt Mộ Nguyệt Sâm: “Tuy tôi cảm thấy lời Mộ Nguyệt Bạch có lí, nhưng đi hay k tùy anh.”
Đoán là họ đang âm thầm đấu tranh, Hạ Băng Khuynh rất thông minh chọn k dính vào, k cho ý kiến.
Mộ Nguyệt Sâm giả bộ nghiêm túc suy nghĩ mới nói: “Tôi cảm thấy xương k s, nếu xương lại gãy, tôi sẽ k an nhiên ngồi ở đây.”
“Haha---” Mộ Nguyệt Bạch cười như hồ ly ngàn năm, thân mật khoác cổ Mộ Nguyệt Sâm: “Đừng cố quá, chân bị thương nặng v, nếu anh ngồi đó k quản, ba mẹ sẽ trách anh làm anh k quản em trai, nói thế nào chúng ta cũng là ae!”
“Tôi cảm động sắp khóc r!” Mặt Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nhìn Mộ Nguyệt Bạch, giọng nghiêm túc.
Ánh mắt dịu dàng của Mộ Nguyệt Sâm khẽ chuyển động: “V chúng ta đi thôi! Cần a cõng e k?”
“Anh cõng k nổi!”
“Thử xem!”
“Nếu làm eo anh bị thương thì s?”
“Nghĩ nhiều r!”
“Xác định fai đối tốt với tôi?”
“Cực kỳ xác định!”
2 ng khoác vai ngồi đó, 1 hỏi 1 đáp, mắt Hạ Băng Khuynh di chuyển qa lại giữa họ.
2 tên này làm trò quỷ gì?
Đến bây h cô vẫn k rõ!
Nhưng, có thể khẳng định, biểu cảm hòa bình trc mắt nhất định đang che giấu địa lôi.
Sau khi kết thúc đối thoại, Mộ Nguyệt Sâm im lặng nhỉn Mộ Nguyệt Bạch 1ph: “Nếu v, thì đi thôi.”
“Rất tốt!” Mộ Nguyệt Bạch cười gật đầu.
Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu sờ mũi, nói với Hạ Băng Khuynh: “E giúp tôi lấy áo khoác ở thư phòng, bên ngoài lạnh!”
Đây là muốn tách cô ra!
Hạ Băng Khuynh vốn k hứng thú che vào hận thù lâu năm của họ, thoải mái đứng dậy: “Đc!”
Cô đứng dậy, nhìn Mộ Nguyệt Bạch 1 cái, mới đi.
Chân trc cô mới bước ra, chân sau Mộ Nguyệt Sâm đánh vào bụng Mộ Nguyệt Bạch 1 quyền, tay khác kẹp cổ anh, “Tôi k ngại sắp xếp lại tất cả xương cốt trên ng anh!”
“Băng Khuynh----” Mộ Nguyệt Bạch la về hướng thư phòng, “Chân của Nguyệt Sâm---”
Giây sau, miệng anh bị chặn lại, “Nếu a dám nói ra, bảo đảm anh chết rất khó coi.”
“Uhm uhm uhm---” Mộ Nguyệt Bạch chống cự.
“Nếu anh thông minh thì biết điều 1 chút trc khi xương cốt của mình bị đánh nát.” Mộ Nguyệt Sâm thấp giọng dọa anh.
Mộ Nguyệt Bạch tốn nhiều sức lấy tay anh ra: “Tiểu tử thối, sức lực thật mạnh.”
“Đó là tôi đã nhường r!” Mộ Nguyệt Sâm hung ác nói.
Bộ dạng trói gà k chặt của anh, nếu k fai sợ động tác mạnh làm kinh động nha đầu, anh tuyệt đối đánh cho tên này k thể tự sống đc nữa.
“Tứ chi phát triển là vì đầu óc đơn giản, lời này quả k sai!”
Anh vừa nói xong, bụng lại bị đánh 1 cái.
“Tiếp tục nói, yên tâm, tôi nhất định lại đánh anh!” Mộ Nguyệt Sâm thấp giọng biểu cảm lạnh lùng tàn bạo.
“E đúng là phần tử bạo lực!” Mộ Nguyệt Bạch đau đớn kêu.
“Tôi bạo lực s? Thật k?” Mộ Nguyệt Sâm k khách khí lại hầu anh bằng 1 nắm đấm, anh là ng thành thật.
Mộ Nguyệt Bạch hít sâu vài hơi, có thể cảm thấy k chịu nổi nữa, đẩy anh ra: “Chúng ta k đi bệnh viện là đc chứ gì!”
“Còn fai chắc chắn k nói bậy!”
- -------- ----------