“Tạm biệt!”
Hạ Băng Khuynh đi lên vài bước, muốn kêu anh lại, Mộ Nguyệt Bạch ngược lại đã quay ng đi.
Thang máy đóng lại, đi lên trên.
Cô k chú ý thang máy, cúi đầu nhìn hộp gỗ tinh tế.
Cô k lạ với Mộ Nguyệt Bạch, đã từng yêu sâu đậm, càng dễ buông bỏ, chỉ là tên này mỗi lần tặng quà đều rất quý trọng, đến h cô vẫn giữa đá lục bảo anh tặng, muốn tìm cơ hội trả lại.
Lần này, k biết lại tặng gì.
Động tay mở ra, bên trong là 1 cây son!
Hạ Băng Khuynh rất bất ngờ, còn tưởng bên trong là vòng kim cương các loại.
Cô cầm hộp son, hộp mạ vàng, hộp tinh tế, cầm trên tay khá nặng!
Cô muốn kéo hoa trên cái nắp ra, để coi màu son bên trong, ai ngờ kéo 1 cái 1 bên khác liền phóng ra dòng điện mạnh, dọa cô nhảy dựng liền lấy đóng nắp lại, dòng điện đc thu lại.
Đây k fai là son mà là súng bắn điện giả trang.
Cầm đồ chơi tinh tế nhìn nhìn, Hạ Băng Khuynh bất giác cười ra tiếng, món quà này cô khá thích.
Mộ Nguyệt Bạch dễ thương hơn trc đây nhiều r!
“Ding--”
Cửa thang máy mở ra.
Hạ Băng Khuynh nhìn trang trí quen mắt, bất giác ngây ng, hình như cô chưa bấm nút thang máy!
Lẽ nào cô quên r?
Có chút ngây ngốc nắm tóc, cô đi ra thang máy.
Phòng khách, Mộ Nguyệt Sâm ngồi trên sofa trắng mặt xanh tím, nhìn đồ trên tay cô liền nhíu mày ánh mắt càng âm trầm.
A còn nhớ lúc họ vừa chuẩn bị xuống, Mộ Nguyệt Bạch nói có quà tặng cô.
“Trong tay e cầm cái gì?” Anh lạnh nhạt hỏi.
Vì cô k nghe lời dừng lại, bây h trong lòng anh như có bom hẹn giờ.
Hạ Băng Khuynh đi qa, để hộp lên bàn trà, cầm “son” lên, “Vật phẩm nguy hiểm!”
Mộ Nguyệt Sâm nhìn sâu, biểu cảm lạnh lùng: “Tên cây son này?”
“Tên của nó là khắc tinh sắc lang, chỉ cần kéo bông hoa màu vàng trên nắp, liền phóng điện, có thể giật ngất 1 con trâu” Hạ Băng Khuynh ngồi gần anh 1 tí, cười tươi hỏi: “Tôi cảm thấy a có thể thử.”
“” Nha đầu này đang vòng vo chửi anh, nhất định còn ghi hận chuyện lúc nãy.
Mộ Nguyệt Sâm chuyển chủ đề: “Mộ Nguyệt Bạch tặng e?”
“Đúng v! Có lúc a ấy cũng dễ thương!” Hạ Băng Khuynh cảm đồ chơi trên tay, bộ dạng rất thích.
“Hừ---” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng hừ lạnh: “E bị thiệt trên ng hắn nhiều v, còn k có trí nhớ, đến lúc bị hắn quay vòng vòng, đừng khóc đến chảy nước mũi.”
“Khóc đến chảy nước mũi à, điểm này anh yên tâm, tuyệt đối k thể.” Hạ Băng Khuynh nói, uy hiếp lắc lắc son trong tay: “Cẩn thận đó---”
Ý là, nếu a dám động bậy, cô sẽ giật anh.
Lòng Mộ Nguyệt Sâm nguyền rủa Mộ Nguyệt Bạch 100 lần.
A lấy gối khỏi chỗ quan trọng của mình: “Tôi muốn thay quần, đỡ tôi vào trong!”
Hạ Băng Khuynh thật sự muốn đi mua xe lăn cho a dù đã tối r, mắc công cứ dùng cớ đỡ anh, nhân cơ hội chiếm tiện của cô.
Cô thật sợ anh r, thật k dám gần anh, nhưng bộ dạng của anh, k đỡ k đc.
Cô đi qa, trc khi đỡ, cảnh cáo trc: “Đỡ anh cũng đc nhưng nếu dám cố ý té hay đè ng tôi, hoặc mượn cớ sờ bậy ng tôi, tôi dùng súng bắn điện giật anh thành tiêu bản, nghe chưa!”
- -------- ----------