Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

“E đã có vũ khí bí mật r, tôi làm gì dám làm bậy!” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói, ngữ khí mang sự châm biếm và chế giễu nồng đậm.

Đây là lờ đi lời cảnh cáo sao!

Điệu bộ này của anh, khiến cô thật sự muốn giật anh 1 cái, để anh thử cảm giác xem còn dám xem thường hay không.

Nghĩ lại, nhớ đến anh bị như v vì bản thân, tức giận tự động giảm đi rất nhiều.

“Mộ Nguyệt Sâm, tôi khuyên anh vẫn nên biết sợ, điện giật rất đau đấy.”

“Tôi biết r, thứ đó rất lợi hại, tôi rất sợ, thật đó!” Mộ Nguyệt Sâm nói rất chân thành.

Nhưng Hạ Băng Khuynh vẫn nhìn thấy sự xấu xa trong biểu cảm của anh.

Quên đi, k tính toán với tên này!

Cô kéo tay a để lên vai mình, muốn nâng anh lên, 1 tay ôm eo anh 1 tay kéo tay anh, đi vào trong phòng.

Tay Mộ Nguyệt Sâm rất tự nhiên ôm lấy eo thon của cô, mà vì thân hình quá cao, vị trí tay anh đang để rất gần ngực cô.

Loại cảm giác sắp chạm rồi nhưng thiếu 1 chút càng khiến lòng anh điên loạn.


Nghĩ đến chuyện lộn xộn anh làm lúc nãy, lúc này anh k dám làm bậy nữa.

Chỉ là, bản năng của cơ thể thật sự k chịu khống chế, anh cảm nhận rõ ràng khí nóng đang tụ lại ngay vùng bụng.

Hạ Băng Khuynh cúi đầu nhìn đường.

Mắt bất cẩn liếc qua, nhìn thấy chỗ nào đó đang dựng cao lên, mặt lập tức đỏ lên.

Tên háo sắc.

Áp chế sự tức giận, cô nhanh chóng đỡ anh vào phòng.

Đi đến bên giường, cô kéo tay anh ra, thô lỗ đẩy anh lên giường.

“A---. chân của tôi---” Mộ Nguyệt Sâm giả bộ kêu thảm thiết, oán hận nhìn Hạ Băng Khuynh, “Tôi là thương binh, e k thể dịu dàng hơn 1 chút sao!”

“Thương binh cần tu thân dưỡng tính, não đừng nghĩ chuyện bậy bạ.” Hạ Băng Khuynh hung dữ nói, mắt nhìn xuống đũng quần anh 1 cái.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn chỗ vạch trần tâm tư của mình, rất bất lực nói: “Cái này k thể trách tôi, nó muốn dựng lên, tôi cũng k có cách, nếu e nhìn k quen, e đè nó xuống là đc.”


“”

Hạ Băng Khuynh cạn lời mở to mắt, mặt đỏ lên.

Nhưng rặn rất lâu vẫn k rặn ra câu gì.

Vì thực sự k biết nói gì mới đc.

“K cần cảm thấy xin lỗi, em đè đi, đau tôi sẽ cắn gối.” Mộ Nguyệt Sâm rất chân thành nói.

“K bằng cắt đi, 1 lần đc cả đời!” Hạ Băng Khuynh cắn răng, bị ép đến hết cách, cũng chỉ có thể mặt dày.

Mộ Nguyệt Sâm trầm mặc 1 tí, sắc mặt lộ sự khó xử: “Chuyện này sợ ba mẹ tôi k đồng ý.”

“Tôi là vì dân trừ hại, họ sẽ đồng ý, tôi đi lấy kéo---” Hạ Băng Khuynh xăn tay áo lên, động tác như chuẩn bị hành động.

“Ê--” Mộ Nguyệt Sâm nắm bàn tay của cô lại: “E thật sự cắt s?”

“Đương nhiên là thật, còn có giả s.” Hạ Băng Khuynh biểu cảm nghiêm túc, đưa tay lên vỗ mặt anh: “A k fai nói tùy tôi xử lý s, k fai nói k cần cảm thấy xin lỗi, v tôi muốn cắt xào hay hầm, chắc cũng k có vấn đề chứ, nam tử hán đại trượng phu, nói lời giữ lời!”

Dù s cô cũng mặt dày r, k sợ dày thêm tí.

“Nhưng e cắt của tôi r, sau này làm s lấy đc vợ!”

“Cái này tôi k quản, nhưng tôi tin với bề ngoài của anh dù thành thái giám cũng có nữ nhân đồng ý theo anh, cho nên, đừng rề rà nữa, thả tay tôi ra để tôi lấy kéo, tôi đợi k đc muốn cầm nó r!”

- -------- ----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận