Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Mộ Nguyệt Sâm tuyệt đối có thể làm ra chuyện này.

Lần này về, kĩ năng vô lại của anh phát huy đến cực điểm.

Leo xuống thang, Hạ Băng Khuynh nắm chặt nắm đấm, nếu chứng thực anh giả bộ cô sẽ chặt chân anh thành 3 khúc.

Lừa đảo, là vô sỉ nhất.

Ra khỏi phòng sách, cô nhịn sự tức giận đi đến trc phòng ngủ, xúc động muốn đá một cái, sau đó moi anh từ trên giường ra nghiêm khắc tra khảo.

Đứng 1ph, cuối cùng cô k làm đc, đi đến bếp, lấy bình nước lạnh từ trong tủ lạnh, mới hoàn toàn bình tĩnh.

Uống nước xong, cô ngồi lại lên sofa phòng khách.

Bây h thô lỗ vạch trần k có ý nghĩa, nếu anh thích giả bộ, cô sẽ từ từ vạch trần anh.

Mộ Nguyệt Sâm, a chết chắc r!

Sáng ngày thứ 2, Hạ Băng Khuynh như hôm trc v, dậy sớm, làm xong đồ ăn rồi đem vào trong phòng ngủ.

Mộ Nguyệt Sâm vẫn ngủ.


Khi ngủ khuôn mặt anh đẹp trai tinh tế mà dịu dàng, thật sự như thiên thần.

Hừ, nhưng thiên thần cũng có thiên thần bóng tối tà ác, đẹp bên ngoài nhưng xấu bên trong.

Để đồ ăn sáng lên bàn, cô kéo rèm ra.

Ánh sáng rọi vào phòng làm Mộ Nguyệt Sâm chói mắt bất giác đưa tay lên che mắt.

“Uhm---” A động đậy, mắt mơ màng mở ra: “Hôm nay có phải còn sáng hơn k.”

Hạ Băng Khuynh mặt đầy ý cười, bưng đồ ăn sáng qua, đỡ anh dậy, rất ân cần để dọc gối cho anh dựa: “Chăm sóc ng bệnh tự nhiên fai sớm tí, hôm nay tôi như cũ làm món anh thích ăn, nếu có mặn quá thì nói tôi nhé!”

Nha đầu này bị gì v?

Thái độ thay đổi kinh ng khiến Mộ Nguyệt Sâm k biết nên cảm thấy thụ sủng nhược kinh hay là lo lắng k thôi.

Theo bt, bất kì sự thay đổi phi logic nào đều k là chuyện tốt.

“Đến, ăn đi!” Hạ Băng Khuynh đưa muỗng cho anh.


Nụ cười thật sự quá đẹp, Mộ Nguyệt Sâm k dám lấy.

“Lấy đi, k lẽ anh muốn tôi đút s?”

Mộ Nguyệt Sâm dựa về sau: “Băng Khuynh, có fai e có gì bất mãn với tôi?”

“K có, s a lại nghĩ v, tối qua chúng ta ăn rất hòa bình mà, k lẽ anh sợ sáng tôi có suy nghĩ bất thường, bỏ độc vào thức ăn của anh.” Hạ Băng Khuynh nói đùa.

Mộ Nguyệt Sâm mắt tỉnh táo hơn tí.

A là ng thông minh, nghe cô nói v, mắt nhìn đồ ăn sáng, càng k dám ăn.

Anh đã từng thấy cô làm gì với Ôn Tử Tích trc đây.

“Băng Khuynh, có chuyện gì, tôi cảm thấy chúng ta có thể từ từ giải quyết!”

Hạ Băng Khuynh có chút tức giận bỏ muỗng xuống, “K ăn thì bỏ, ngta cực kỳ làm từ sáng, hôm qua nói mặn, hôm nay lại kiếm cớ k ăn, k muốn ăn thì nói thẳng.”

Mộ Nguyệt Sâm nhẹ cong môi: “E biết tôi k fai ý này”

“Tôi k qan tâm là gì v, nếu anh k ăn đồ tôi nấu thể hiện k cần tôi chăm sóc, v tôi bây h liền đi.” Hạ Băng Khuynh bước chân về phía phòng thay đồ.

“Hạ Băng Khuynh---” Mộ Nguyệt Sâm gấp gáp kêu lại, di chuyển cơ thể, nghĩ đến bản thân giả gãy chân, liền dừng lại.

Mộ Nguyệt Sâm hết cách, chỉ có cách cánh cửa kêu cô: “E ra nghe tôi nói đã, đừng xúc động đc k?”

- -------- ----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận