Quý Tu kéo đầu cô lại.
“Hạ Băng Khuynh, tôi đang là quan tâm em, em còn k cảm kích?” Ngữ khí Mộ Nguyệt Sâm mất đi kiên nhẫn.
Hạ Băng Khuynh châm biếm cười lạnh, “Anh chỉ cần ít tính kế tôi một lần tôi đã cảm tạ trời đất rồi! Còn về cảm kích hay không thì quên đi, ai dám chứ!” (2 chữ giống nhau: theo nghĩa thông thường là cảm kích, nhưng HBK chơi chữ hiểu theo nghĩa nhận tình cảm, nên mới nói k ai dám nhận)
Đối thoại của 2 ng bắt đầu có khói lửa.
Bạn bè cảm thấy hứng thú lúc nãy bắt đầu lo lắng, cứ như v nhiều khi máy bay bị sự tức giận của họ làm cho nổ tung.
Tiếng cao gót đến gần giành lấy ly nước nóng trên tay Mộ Nguyệt Sâm, lướt ngón tay thon trắng rồi ưu nhã uống một miếng.
“Mùi vị thật ngon~~~”
Khương Viên cầm ly giọng ỏn ẻn nói, tư thế quyến rũ đó khiến da đầu mấy người đàn ông tê dại.
Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm âm trầm.
“Aiya, ngại quá Nguyệt Sâm, nước vốn cho em Băng Khuynh uống, đều tại em khát quá, đừng giận!” Khương Viên cười, bước bước nở hoa đi đến chỗ của mình.
Cô ngồi kế Ôn Nhã Liên, từ lúc lên máy bay luôn ngủ.
Lúc sắp đến vị trí thì một bàn tay ở bên kéo cô lại, “Chị, ngồi chung với tụi em đi!”
Đợi Khương Viên tỉnh táo lại thì đã bị kéo ngồi đối diện Tiêu Nhân và Quý Tu rồi.
Ng kéo cô là Tiêu Nhân.
Khương Viên nhìn ng đàn ông đối diện, bình thường biểu tình luôn được kiểm soát một cách thành thục nhưng bây giờ lại có chút mất k kiểm soát đc.
Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu nhìn 3 ng ngồi chung 1 chỗ có chút kinh ngạc.
Tim cũng bị treo cao.
Nhưng cô cũng khó bảo toàn chính mạng, chỉ mình Mộ Nguyệt Sâm thôi đã nhức đầu rồi, chỉ có thể hi vọng thầy Quý có thể duy trì sự cân bằng ở bên đó.
Mộ Nguyệt Sâm chú ý đc ánh mắt Hạ Băng Khuynh nhìn sang Quý Tu, trong biểu cảm lộ ra vẻ lo lắng cùng căng thẳng, lồng ngực lập tức chảy ra chua xót nước bỏng, nóng đến khó thở.
Anh k thể nhịn đc chuyện ánh mắt của cô dừng trên ng đàn ông khác.
Dù chi 1s anh cũng muốn giết ng.
“Tạp chí k coi thì đừng cầm!” Động tác Mộ Nguyệt Sâm có chút mạnh giật nó khỏi tay cô.
Vì giật quá mạnh nên bìa cứng ở trên đầu cứa vào ngón tay Hạ Băng Khuynh.
“A---” Không chút phòng bị, ngón tay bị đau, lực chú ý của Hạ Băng Khuynh lập tức rời đi hung hăng quay đầu nhìn Mộ Nguyệt Sâm.
Máu đỏ nhanh chóng chảy ra.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn thấy mình làm cô bị thương lập tức có chút thất thố bỏ tạp chí xuống, lấy khăn tay bịt ngón tay cô lại.
Hạ Băng Khuynh đưa tay lên né ra.
Cô nhíu mày k nói gì đứng dậy đi nhanh vào nhà vệ sinh.
“Anh rốt cuộc đang dỗ dành hay bắt nạt e nó? Chưa thấy qa tên đàn ông ngốc như anh! Đến dỗ dành cũng k biết!” Khương Viên quay đầu chửi xối xả.
“Nguyệt Sâm cậu thật sự gây họa rồi! Còn k nhanh đi xem ngta!” Cố Quân Thụy ở bên hối thúc, dùng tay đẩy anh.
“Đến, lấy băng cá nhân an ủi e ấy thật tốt---” Quản Dung Khiêm nhanh chóng đưa 1 miếng qua, nhét cho Mộ Nguyệt Sâm.
Cố Quân Thụy chấn động, anh kiếm đâu ra băng cá nhân v?
Mộ Nguyệt Sâm dùng ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh 1 vòng, mấy ng lập tức im miệng.
Anh cũng k chậm trễ đứng dậy nhanh chân đi theo.
Hạ Băng Khuynh đi vào nhà vệ sinh đang mở nước rửa tay, cô k khóa, chắc cũng k ngờ Mộ Nguyệt Sâm sẽ đi theo.
Đợi đến khi cô nghe tiếng cửa mở ngẩng đầu nhìn vào gương, Mộ Nguyệt Sâm đã đứng sau cô, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô.
- -------- ----------