Nghĩ đến đây cô lập tức đổi cách nói, “Tôi tôi là nói anh lừa tôi khiến tôi mất mặt.”
“Lời anh nói em đều tin?” Mộ Nguyệt Sâm dường như không nghe biện minh lúc sau của cô, vẫn bắt lấy câu đầu.
Cô nâng mắt liền chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Liền lùi 2 bước.
Né tránh ánh mắt anh.
Chỗ này nóng quá khiến cô không dám tồn tại quá lâu.
“Tôi xuống lầu trước.” Cô quay người chuẩn bị xuống lầu.
Nhưng anh đưa tay kéo cô lại, ngón tay nắm chặt.
“Trả lời anh, lời anh nói em đều tin sao?” Anh nhìn chằm chằm lưng cô như muốn nhìn ra đáp án mình muốn trên đó.
Cô có chút hoảng.
Nội tâm càng chống trả.
“Mộ Nguyệt Sâm, anh thả ra!” Cô quay lại chống trả.
Anh thấy cô phản kháng kịch liệt trực tiếp kéo cô vào lòng.
“Nha đầu, anh muốn biết.” Anh cúi người xuống, hơi nóng phả lên tai cô.
Sự ấm áp và ái muội như năm đó như lần nữa tái diễn.
Anh hình như có chút trầm mê.
“Tôi”
Advertisement / Quảng cáo
Cô vừa muốn đáp liền bị kí ức đánh tỉnh.
Mộ Nguyệt Sâm
Năm đó Miya, Ôn Tử Tích và đứa con bị mất
Kí ức vụn vỡ dần hợp lại trong đầu cô.
Cảm nhận được những thứ kí ức truyền đạt, đau đến cắn răng.
Trắng bệch.
“Mộ tiên sinh, lần này là tôi phản đoán không chính xác mới phát sinh sai lầm như vậy. Anh yên tâm lần sau nhất định không sai nữa.”
Cô công thức hóa trả lời khiến cơ thể Mộ Nguyệt Sâm chấn động.
Cô lại giống trước đây.
Không chủ động không đến gần.
Anh biết tâm trạng của cô, cho nên buông cô ra.
“Uh, sau này chú ý chút đừng ngây ngốc bị người khác lừa.”
Anh muốn sờ đầu cô nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô liền áp xuống, tay thu lại thành nắm đấm.
“Uhm” Cô nói xong quay người xuống lầu.
Mộ Nguyệt Sâm đứng tại chỗ nhìn bóng cô dần biến mất, mắt đầy mất mát.
“Sao em vẫn không chấp nhận được anh?” Anh có chút đau lòng.
Lâu nay vì theo đuổi lại cô anh làm rất nhiều chuyện mà trước đây chưa từng nghĩ đến.
Advertisement / Quảng cáo
Nhưng dù như vậy cô vẫn không động lòng.
“Phù” Anh thở nhẹ một hơi, phát tiết tâm trạng khó chịu.
Đợi hơi cuối cùng thở ra mắt anh lần nữa sự nóng bỏng khó hủy diệt.
“Băng Khuynh, em nhất định sẽ là của anh! Bất kì đàn ông nào cũng không xứng với em, chỉ có anh!”
Anh cực kỳ tự tin nói một câu hợp với tâm trạng lạc quan của anh, khiến Hạ Băng Khuynh vừa xuống lầu bất giác run rẩy.
Cô nghiêng người nhìn lên lầu 2 một cái.
Sau đó thở dài tiếp tục đi về trước.
Quý Tu và Tiêu Nhân vừa ra liền thấy Mộ Nguyệt Sâm mặt hưng phấn nhìn cầu thang.
“Tam thiếu, anh ngốc à?” Tiêu Nhân nhìn cầu thang rồi nhìn Mộ Nguyệt Sâm, nhịn không được trêu.
Một cái cầu thang nát có gì để nhìn chứ?
Dù cho thiết kế gỗ của châu Âu thì cũng không đến nỗi Mộ Nguyệt Sâm phải ngây ngốc nhìn?
Lời của Tiêu Nhân đánh gãy ảo tưởng trong lòng Mộ Nguyệt Sâm.
Anh thu ánh nhìn lại không tự nhiên ho 2 tiếng.
Liếc Tiêu Nhân một cái sau đó không quan tâm sự kinh ngạc của cô đi xuống lầu.
“Tu Tu, anh nói tam thiếu làm sao vậy?” Tiêu Nhân kéo tay Quý Tu nghi ngờ hỏi.
Miệng Quý Tu nhếch lên nụ cười hiển nhiên, bình thản nói, “Anh ấy đã nhắm chuẩn con mồi.”
- -------- ----------