Lâu sau mấy người họ mới dừng lại.
Vừa bò từ bàn dậy liền thấy mì lúc trước nấu giờ thành đống hỗn loạn.
Không đẹp cũng không ngon.
“A, không ăn mì này đâu, nhìn thật ghê” Cố Quân Thụy bĩu môi, trong mắt mang ý chán ghét, nồng đậm đến Mộ Nguyệt Sâm có thể thấy rõ.
“Cậu không ăn không ai ép. Nhưng tối nay Khương Viên nói có trò chơi bãi biển, đến lúc đó không có sức thu đừng trách.”
Có lòng tốt nhắc xong, Mộ Nguyệt Sâm gắp mì bình thản ăn.
Vừa nãy mấy người đối diện cười rất điên cuồng, tay cũng để lên bàn cho nên mì theo sự chuyển động mà trộn hết lên.
“Nguyệt Sâm cậu nói hay vậy, vừa nãy ai sống chết không ăn? Bây giờ sao khuyên bọn tớ ăn?” Ôn Nhã Liên nghi ngờ nhìn anh.
Vừa nãy ở bếp la hét lợi hại chính là Mộ Nguyệt Sâm!
Hạ Băng Khuynh rốt cuộc hạ thuốc mê gì khiến anh trong thời gian ngắn thay đổi suy nghĩ.
Nghe xong, anh nhìn Hạ Băng Khuynh đang yên tĩnh ăn mì, nhịn không được muốn trêu cô.
“Vừa nãy người nào nói tôi là không đủ thể lực sẽ thành trò cười mất.” Lúc nói lời này, mắt anh nhìn chằm chằm Hạ Băng Khuynh, hi vọng có thể bắt được mọi cảm xúc của cô.
“Yo yo yo, quả thật ngược chết chó độc thân mà” Quản Dung Khiêm khoa trương kêu lên, ánh mắt qua lại giữa 2 người.
Advertisement / Quảng cáo
Mặt Hạ Băng Khuynh lập tức đỏ lên.
Như cô gái chưa thành niên không nghe lời người lớn, uống chút rượu kết quả đỏ đến choáng váng.
Bộ dạng đỏ hồng khiến người khác yêu thích.
Mộ Nguyệt Sâm lập tức thỏa mãn.
“Nếu các cậu không sớm tìm bạn gái cố định sau này ngày nào cũng ngược chết các cậu!” Anh ‘có lòng tốt’ uy hiếp, tiếp tục ăn mì trước mặt.
Cuối cùng cũng thấy cô lộ ra sự xấu hổ trong vô thức tim anh tràn đầy niềm vui.
Như cô đích thân lột viên kẹo bỏ vào miệng anh.
Mấy người Cố Quân Thụy thấy anh sắp cười toét miệng thì để cười trong lòng.
Xem ra con đường theo đuổi vợ của Mộ Nguyệt Sâm sắp thành công rồi.
Thật vui quá.
Nhưng nếu như vậy, mì trước mắt cũng không ăn vô.
Một cọng gãy thành vô số cọng nhỏ, mì thì bị nở hết, trắng bóc.
Thật ghê tởm chết.
Advertisement / Quảng cáo
Họ ăn ý nhìn nhau rồi đều nhìn mục đích cuối cùng là thùng mì trong bếp.
“Theo lệ, ai chạy nhanh nhất có thùng mì cuối. 2 người thua mai đói bụng, tham gia trò chơi tối nay.” Ôn Nhã Liên bình tĩnh tuyên bố qui tắc trò chơi.
2 người còn lại gật đầu đồng ý.
Cho nên 3 người tranh nhau.
Bên bàn, mắt Tiêu Nhân đầy phân tử tám chuyện.
Hiếm khi bỏ Quý Tu, cô chạy đến bên Hạ Băng Khuynh.
“ Băng Khuynh cậu nói ai sẽ thắng?” Cô nhìn 3 người không thấy ai có khả năng thắng cao.
Môi Hạ Băng Khuynh cong lên, chắc chắn nói, “Ôn Nhã Liên sẽ thắng”
Tiêu Nhân kinh ngạc, “Tại sao?”
Cô thấy 3 người họ như nhau, Ôn Nhã Liên cũng đâu có gì nổi bật hơn.
Chỉ thấy mắt Hạ Băng Khuynh ngưng lại nhìn về vị trí ngồi của Ôn Nhã Liên.
“Cậu không phát hiện sao? Chỗ đứng của anh ấy gàn bếp nhất. Với lại anh ấy còn chắn trước hai người họ. Dù anh ta không thắng được cũng không thể thua, vì hai người họ sẽ bị anh hạn chế.”
- -------- ----------