Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Bước chân cô dừng lại.

Mộ Nguyệt Sâm lộ vẻ mặt vui mừng kêu khoa trương hơn.

Đây còn là Mộ Nguyệt Sâm cao lạnh, mắt để trên đỉnh đầu trước đây không, lúc này cô dùng âm thanh ‘nũng nịu’ nghe đến Mộ Cẩm Đình bọn họ cùng nổi da gà.

“Băng Khuynh, đau quá, lục phũ ngũ tạng của anh đều đau, đau đến khó chịu” Mộ Nguyệt Sâm quỳ xuống đất, ôm bụng, tiếp tuc kêu đến “kinh thiên động địa”.

Sắc mặt Hạ Băng Khuynh có chút thả lỏng.

Mộ Cẩm Đình và Hạ Vân Khuynh ở bên hiểu rồi, giả bộ lo lắng chạy đến bên Mộ Nguyệt Sâm.

“Nguyệt Sâm à, chỗ nào khó chịu? Anh hai dẫn em đi bệnh viện kiểm tra.” Mộ Cẩm Đình nói liền chuẩn bị đỡ Mộ Nguyệt Sâm.

Nhưng Mộ Nguyệt Sâm lại kêu lên.

“Đau đau đau! Anh chạm vào vết thương của em rồi, đau chết mất.” Mộ Nguyệt Sâm rụt lại nằm trên đất, vô lại kêu đau.

Hạ Vân Khuynh quan sát tinh tế, cô chạy đến nói với Hạ Băng Khuynh: “Băng Khuynh, em trông Nguyệt Sâm trước đi, chị và Cẩm Đình gọi 120. Em trông kĩ tí.”

Nói xong lập tức kéo Mộ Cẩm Đình chạy ra ngoài.


Mộ Lưu Huyền cũng không ngốc, thấy Hạ Vân Khuynh ra hiệu với mình, tự giác đi theo họ.

Nhìn bóng dạng mấy người như chạy trốn, Hạ Băng Khuynh có chút cạn lời.

Mấy người này, diễn có thể dở hơn không?

Thể hiện một cách rõ vậy, coi cô là đồ ngốc à?

Cô bĩu môi vừa muốn đuổi theo mấy người họ, Mộ Nguyệt Sâm lại bắt đầu ‘kêu thảm’

“Băng Khuynh, em đừng bỏ anh mà đi? Anh bị thương thành vậy, em còn muốn đi.” Mộ Nguyệt Sâm nói rất ủy khuất, khiến Hạ Băng Khuynh không kiên nhẫn quay lại.

Kết quả, vừa hay thấy cảnh anh dùng tay sờ môi kết quả đau đến hít một hơi.

Nhất thời, thương tiếc từ nơi sâu nhất trong lòng dâng tràn.

“Rất đau?” Cô hỏi một câu, chậm chạp đi về hướng anh.

Thấy bóng của cô, Mộ Nguyệt Sâm kêu càng gắng sức hơn. “Đau, rất đau, Mộ Nguyệt Bạch tên đó hoàn toàn không coi anh là anh trai, xuống tay tàn nhẫn quá. Em xem khóe mắt và khóe miệng đều bị bầm hết rồi.”


Mộ Nguyệt Sâm chỉ vết thương của mình, bộ dạng như đang méc.

Hạ Băng Khuynh nhìn khinh bỉ một cái, “Ha, cũng không thấy anh ra tay nhẹ hơn, nhìn vết bầm trên mắt Mộ Nguyệt Bạch, là bị anh đánh thành panda rồi. Nếu người ta báo cảnh sát người bị bắt nhất định là anh.”

Cô không hơi sức vạch trần việc anh ‘làm chuyện ác còn đi méc trước’, sau đó tay nhỏ sờ lên trán anh.

“Vậy có thể thấy võ công của anh cao hơn, sau này có thể cho em đủ cảm giác an toàn.” Mộ Nguyệt Sâm hoàn toàn không vì bị vạch trần mà khó xử, vẫn tìm được cớ thích hợp cho hành vi của mình.

Tim Hạ Băng Khuynh khẽ rung động, nhưng rất nhanh bị áp xuống.

“Cảm giác an toàn không nhờ võ công, cũng không biết anh có bị ngốc không.” Tay nhỏ của cô ấn lên thái dương của anh, khiến anh thật sự kêu đau.

“Anh nói nha đầu em phải báo thù cá nhân không? Ấn đau vậy là muốn đau chết anh sao?” Mộ Nguyệt Sâm hít hơi lạnh, cạn lời nhìn Hạ Băng Khuynh trước mặt.

“Tôi chỉ xem não có bị đánh bay ra không. Đánh ra càng tốt, để anh trở thành thằng ngốc, thì ném vào bệnh viện tâm thần cho anh tự sinh tự diệt.”

Cô cố ý nói lời tức giận khiến Mộ Nguyệt Sâm cong môi cười.

“Em không nỡ”

Cô nghi ngờ: “Anh nói cái gì?”

“Anh nói, dù anh thành thằng ngốc, em cũng không nỡ ném vào bệnh viện tâm thần không quan tâm anh.” Thái độ khẳng định của anh khiến cô không dám nhìn thẳng.

“Không chừng tôi sẽ” Cô trầm giọng nói, rồi bắt đầu nghiêm túc kiểm tra vết thương của anh.

- -------- ----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận