Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Mộ Nguyệt Sâm nghiêng người, ánh mắt khóa chặt Ôn Tử Tích.

“Ôn Tử Tích, nếu còn nói 1 câu dư thừa nữa, tôi sẽ kêu Nhã Liên phế cô đi!” Lời nói của anh tàn nhẫn sắc bén, không có chút khoa trương.

Ôn Tử Tích này luôn đối đầu với Hạ Băng Khuynh, đã động đến điểm nhạy cảm của anh. Bây giờ cô còn ngậm máu phun người thật khiến người khác khó nhịn.

“Nguyệt Sâm, anh không thể vì thích Băng Khuynh mà không phân đúng sai. Tuyên Nhất là con ruột của anh, nếu nó xảy ra ngoài ý muốn gì, anh vui không? Yên lòng không?”

Ôn Tử Tích nói xong ánh mắt độc ác nhìn Hạ Băng Khuynh. Dường như cô đoán chắc Hạ Băng Khuynh chính là người ôm con cô đi.

“Cô nói lần nữa, Mộ Tuyên Nhất không phải con tôi! Còn nữa, Băng Khuynh là người thế nào, tôi rõ hơn cô một vạn lần. Dù cho tôi tin Ôn Tử Tích cô tự trộm đồ của chính mình cũng không tin Hạ Băng Khuynh lại nhàm chán đến chỉ thị người khác mang Mộ Tuyên Nhất đi.”

Lời kiên định này của Mộ Nguyệt Sâm khiến sắc mặt Hạ Băng Khuynh khẽ động.

Thì ra anh luôn tin mình. Mà không như mình nghĩ, đó là nghi ngờ, tuyệt tình.

“Mộ Nguyệt Sâm, sao anh thiên vị vậy? Tuyên Nhất là con anh, sao anh có thể tha thứ cho Hạ Băng Khuynh?”


Sắc mặt Ôn Tử Tích kích động, chút nữa nắm lấy Mộ Nguyệt Sâm kích động cáo trạng.

Tuy nhiên dù cô nói đến muốn khóc Mộ Nguyệt Sâm cũng không có dấu hiệu thay đổi thái độ.

“Còn nói 1 chữ nữa tôi liền kêu Ôn Nhã Liên đến đón cô.” Thái độ lạnh lùng cô anh khiến Ôn Tử Tích ngẩng đầu hung dữ trừng Hạ Băng Khuynh.

“Hạ Băng Khuynh, xem hỏi vô duyên vô cớ lại lên tầng 7 kêu tôi xuống quán cafe nói chuyện? Kêu tôi rời đi? Cô không thấy lí do quá miễn cưỡng sao? Chuyện đứa con bại lộ Nguyệt Sâm cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Tôi không tin cô không nghĩ đến điểm này.”

“Với lại, tại sao lại chọn cầu thang? Là vì chỗ đó không có giám sát sao? Hay vì có thể khiến tôi làm rơi thẻ phòng để bảo vệ lượm lên vào phòng tôi lấy Tuyên Nhất đi?”

Thái độ không bình tĩnh của Ôn Tử Tích khiến Hạ Băng Khuynh mơ hồ.

Trước giờ cô không phát hiện Ôn Tử Tích nói giỏi vậy.

Sao có thể bịa chuyện giỏi vậy?


“Tôi kêu cô nói chuyện ở quán cafe là vì Mộ Nguyệt Bạch nói với tôi, nói lí do này khiến cô chủ động rời khỏi Mộ Nguyệt Sâm. Tôi thừa nhận, lúc đó tôi có chút ngốc, không ngờ sau chuyện này là âm mưu, cho nên mới bị cô bắt được điểm yếu.”

“Còn về vì sao tôi đi cầu thang thì rất không may nói với cô, cũng là Mộ Nguyệt Bạch nói tôi. Vì anh ta nói, cô sẽ lợi dụng camera làm ra chuyện ám hại tôi, cho nên kêu tôi ráng né khỏi camera. Tôi làm theo, kết quả chứng minh tôi lại ngu ngốc lần nữa.”

“Thế nào? Hài lòng chưa?”

Cô xua tay biểu đạt sự không kiên nhẫn của mình.

Sự thật chứng minh, Mộ Nguyệt Bạch dù thế nào cũng không thể làm người tốt.

Cô thật ngốc

“Oh, tôi quên giải thích. Ôn tiểu thư cô nói chuyện thẻ phòng, tôi căn bản không hiểu. Thẻ phòng của cô sao ở chỗ tôi được? Tôi lại làm sao đem thẻ phòng không hề tồn tại đó làm rơi ở cầu thang? Ôn tiểu thư, tôi nghĩ có thể cần cô giải thích một tí”

Hứng thú trong mắt cô khiến Ôn Tử Tích mỉm cười.

Cô đương nhiên không biết chuyện thẻ phòng, vì đó là Mộ Nguyệt Bạch chuẩn bị cho Phương Lực, cô căn bản không tham gia.

Nhưng, trên đó có vân tay của Hạ Băng Khuynh. Vì, Mộ Nguyệt Bạch nói Ôn Tử Tích nghe là anh lén lấy vân tay của Hạ Băng Khuynh in lên thẻ phòng dự bị đó.

- -------- ----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận