Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

“Bác trai, em đưa Tử Tích về trước. Chuyện lần này chúng con rất xin lỗi. Đợi chuẩn bị xong sẽ đến Mộ gia xin lỗi.”

Ôn Nhã Liên khẽ cong lưng với Mộ Bác Minh.

Mộ Bác Minh mặt nghiêm túc, nhưng không lạnh lẽo như trước.

“Ta tin Ôn gia sẽ cho ta một giải thích hài lòng.”

Ôn Nhã Liên đáp 1 tiếng rồi dẫn Ôn Tử Tích đã khôi phục lại như thường, chuẩn bị rời phòng.

Chỉ là, đến ngay chỗ cửa, Ôn Tử Tích đột nhiên dừng bước. Sau đó chạy qua hướng Mộ Nguyệt Sâm.

Tim Ôn Nhã Liên thắt lại, nhìn động tác của cô.

Mắt Mộ Nguyệt Sâm lạnh đi, nhìn Ôn Tử Tích chạy ngày càng gần mình.

Nhưng cô lại dừng trước mặt Hạ Băng Khuynh.

Cô và Hạ Băng Khuynh 4 mắt nhìn nhau.

“Đến ---” Ôn Tử Tích kéo Hạ Băng Khuynh qua bên: “Có 1 chuyện nói cho cô biết, năm đó Mộ Nguyệt Bạch giúp tôi có tahi là vì tôi và anh ta làm 1 giao dịch. Anh ta tưởng tôi là người nhốt cô trong phòng vẽ, cho nên gọi cho tôi kêu tôi đừng tổn thương cô, nhưng thực ra chuyện không phải tôi làm, tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền cố ý giả bộ mà thôi, nhưng anh ta vốn thông mình lại trở nên ngu xuẩn, anh ta rất quan tâm cô, tôi nghĩ anh ta yêu cô rồi! Yêu có thể khiến người trở nên điên cuồng, cô tự bảo trọng!”

Nói xong, nhanh chóng đi về bên Ôn Nhã Liên. Khoác tay anh cùng anh rời đi.

Bây giờ trong phòng chỉ còn người nhà Mộ gia và Hạ Băng Khuynh.


Hạ Băng Khuynh ngẫm lại lời Ôn Tử Tích nói, trong lòng đánh giá. Thế là cô nhìn sang Mộ Nguyệt Bạch thấy anh đang nhìn cô.

Trong lòng, hỗn loạn.

Lúc này, tay Mộ Nguyệt Sâm đột nhiên sờ má cô.

Xúc cảm lành lạnh nhanh chóng khiến cô dời mắt khỏi Mộ Nguyệt Bạch.

“Không sao chứ?” Mộ Nguyệt Sâm lo lắng.

“Vẫn tốt” Hạ Băng Khuynh cười nhẹ.

“Ôn Tử Tích nói gì với em?” Mộ Nguyệt Sâm tò mò.

Hạ Băng Khuynh nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không gì, chỉ là mấy đạo lí”

Mộ Nguyệt Sâm không truy hỏi, mắt nhìn Mộ Nguyệt Bạch ở đối diện, nói với Hạ Băng Khuynh: “Anh cảnh cáo em, sau này đừng tin lời anh ta, anh tuyệt đối sẽ từng giây từng phút khiến em nhớ kĩ!”

Hạ Băng Khuynh ngây người.

Khiến cô nhớ?

Từ này sao nghe có cảm giác không tốt lành?


Mộ Nguyệt Sâm cảm nhận được suy nghĩ của cô, tà ác cười.

Mộ Nguyệt Bạch ở đối diện, vẫn nở nụ cười ôn nhu như thường.

Chỉ là, sâu trong mắt anh có sự cô độc, phần cô độc đó tản ra tâm trạng âm u, như là con rồng mê ngủ không tỉnh.

Một khi tỉnh anh sẽ khiến người khác cảm thấy khủng bố đến khó tưởng tượng được.

Mọi người đều im lặng, như không ai muốn nói chuyện.

Vào lúc này

“Hì, pháo hoa sắp bắt đầu rồi!” Mộ Lưu Huyền nói 1 câu, lập tức khiến mọi người nhớ đến mục đích họ đến là xem pháo hoa!

Tân Viên Thường nói: “Xem ta cũng quên. Tối 10h có pháo hoa, bây giờ còn 20 phút. Từ đây đến đó chắc cần 10 phút.”

Mộ Bác Minh cũng tiếp lời: “Uhm, mọi người nhanh đi, lái xe đi xem pháo hoa”

Mộ Bác Minh hiếm khi thả lỏng, khiến không khí sôi nổi lên tí.

Đến Mộ Nguyệt Sâm nghe đến pháo hoa cũng nở nụ cười.

“Đi thôi” Anh đưa tay, bàn tay hướng lên.

Hạ Băng Khuynh nhìn anh đột nhiên như kỵ sĩ, nhịn không được cười một tiếng.

“Cười gì?” Anh tò mò.

Hạ Băng Khuynh vẫy tay, anh đến gần.

- -------- ----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận