Vu Hải Niệm đứng nhìn A Hào đứng chắn trước mặt người em trai của mình, thương lượng cùng với một số người đàn ông trung niên với cái đầu hói trọc lọc nào đó.
Tên kia người gầy còm cứ như một bộ xương di động, trên cổ đeo mấy cái dây vàng lận.
Ngoài ra, bắp cẳng tay và từ đỉnh đầu đến sau gáy của tên đó đều xăm hình con rồng, con hổ, hoa hoè các kiểu… Nhìn kiểu gì cũng chẳng phải là dạng đúng đắn.
A Hào dáng đứng nghiêm nghị bảo vệ thằng em trai ngỗ nghịch của mình, trả tiền cho bọn chúng rồi xách cổ thằng em quay trở về.
“Xong rồi ạ?”
“Vâng, chúng ta về thôi tiểu thư.”
A Hào lễ phép đáp lại lời nói của Vu Hải Niệm, thấy thằng em trai bên cạnh mình cứ trố mắt mà nhìn lên gương mặt xinh xắn của cô, anh ta chẳng nói chẳng rằng gì mà vỗ bốp phát vào sau gáy của cậu khiến cho cậu kêu lên oai oái.
“Mau chào Vu tiểu thư nhanh!”
Người em trai đó nuốt ực xuống một ngụm nước bọt, vội vã cúi đầu sâu xuống dưới đất.
“Tiểu thư.”
Ai ở trên cái mảnh đất này mà chả biết Vu Hải Niệm được người người xem trọng, tôn thành tiểu công chúa giới tài phiệt? Đúng với danh xưng “công chúa” mà cô đang mang ấy, dù chỉ mới là một đứa trẻ tám tuổi nhưng quyền lực của cô sớm đã sánh ngang với một bá tước thời xưa.
Chỉ cần nhìn vào cử chỉ và phong thái toát ra từ cơ thể của Vu Hải Niệm, người ta cũng đều bất giác hành xử trịnh trọng và dè dặt hơn.
Vu Hải Niệm bật cười, xua tay.
“Sao mọi người cứ làm như em là người giữ chức vụ gì cao lắm thế? Em mới chỉ có tí tuổi thôi mà? Đừng để mấy cái quy tắc hay lễ nghi gì đó khiến cho bản thân mình khó xử, hai anh cứ đối xử với em như bình thường là được rồi.
Xấu hổ chết.”
Người gì đâu mà đến cả cái lắc đầu xua tay cũng trông phong nhã như vậy?
Cả ba người đi ra ngoài chỗ để xe, suốt cả chặng đường đi, tuy cảm thấy vừa tủi vừa giận vì bị anh trai kè đầu mà mắng chửi nhưng cậu em không dám mở miệng nói năng gì.
Nhìn công chúa nhà họ Vu nhẹ nhàng nhấc chân tiến lên phía trước, cậu ta cứ cảm thấy khúm núm thế nào ấy, một chút cũng không dám làm cô khó chịu.
Bình thường chỉ được nhìn thấy Vu Hải Niệm xuất hiện một vài lần trên truyền thông khi cô bé đi cùng với bố mẹ của mình, những khi ấy, cậu ta chỉ “oa” lên một tiếng, cảm thán: “Sao đứa bé ấy sướng thế nhỉ? Mới sinh ra đã được hưởng nhung lụa”.
Nhưng đó chỉ là nhìn trên màn ảnh, còn bây giờ khi không có thứ gì ngăn cách nữa, cậu ta mới có thể rờn rợn cảm nhận được một loại khí chất quyền quý đã được khảm sâu vào từng mạch máu chảy ở dưới da của cô bé kể từ khi mới sinh ra.
Đó là một loại khí chất mà không phải đứa trẻ bình thường nào cũng có được.
Giống như kiểu… số phận định sẵn rằng Vu Hải Niệm sinh ra sẽ là một nữ hoàng.
Cậu em trai gãi gãi đầu, bĩu môi lí nhí nói xin lỗi A Hào, hứa là từ nay về sau sẽ bớt chơi game lại, không hẹn đi đánh nhau nữa để rồi làm hỏng đồ trong quán net nhà người ta, bị người ta gọi xã hội đen đến giải quyết.
Cả ba cứ thế, hai nhí nháu, một thong dong đi ra khỏi khu ổ chuột.
Khi Vu Hải Niệm đang từ tốn bước rộng chân để tránh mấy vụn rác thải ở dưới nền đất, bất chợt cơ thể của cô gái nhỏ khẽ khựng lại, rụt vội chân về khi nhìn thấy hai con chuột màu xám ngoắt, to bằng bắp cẳng tay của người lớn chạy vút qua tầm mắt của cô.
Vu Hải Niệm nhíu mày nhìn những sinh vật bẩn thỉu đó, rồi lại ngoái đầu nhìn về phía chúng vừa mới chạy ra.
Đó là một bãi rác thải bị chất cao lên thành một đống, mùi hôi thối nồng nặc của nó có thể khiến cho con người ta cảm thấy mũi mình nhức đau.
Đôi mắt nhạy bén của cô bé nhìn lướt qua đống các loại bao ni lông đựng rác thải sinh hoạt ấy, phát hiện nằm giữa những đống đồ vứt đi là một chiếc mũi rộng vành được đan bằng cói, trên cái mũ đó có dính máu, chắc là vừa nãy ngửi thấy mùi máu nên lũ chuột mới kéo về.
Đó chỉ là một món vật dụng bị vứt bỏ, không hơn không kém, nhưng nó lại khiến cho Vu Hải Niệm gai mắt đến lạ.
Ở trên đỉnh của chiếc mũ là một vết rách rất lớn được vá lại bằng một miếng vải màu nâu sờn như màu đất, từng đường chỉ thêu to như một con giun, trông rất không vừa mắt, nhưng cũng không đến nỗi quá phản cảm.
Có lẽ là vì không có tiền mua mới nên người ta mới khâu vá nó như vậy.
Đôi mắt Vu Hải Niệm đanh lại, cô bé tiến tới đó, xé một mảnh vải trên bộ váy mà mình đang mặc rồi dùng nó để lót đè lên vành mũ, nhấc lên.
Cô đã từng thấy qua chiếc mũ này… Trí nhớ của cô vô cùng tốt.
Cái mũ này là của Hiên, chính cô là người đã đội lại cái mũ này cho cậu ta.
“Em trai của A Hào, có phải anh hay đến nơi này để chơi nên biết rõ đường đi trong khu ổ chuột phải không?”
Cậu em trai đang mải đùn đẩy anh trai của mình ra, thấy Vu Hải Niệm hỏi mình thì gấp gáp đứng thẳng lưng lên, gật đầu cái rụp.
“Vâng ạ!”
“Vậy anh có biết có cậu thanh niên nào đó trông tầm tầm tuổi anh, tóc xuề xoà, dáng người rất cao không? Hình như là một trong những người ăn mày ấy.”
Cậu em trai kia vuốt cằm, có rất nhiều những đứa trẻ có ngoại hình tương tự như thế, nhưng nếu nói về đặc điểm là rất cao thì…
“Có.
Hình như đúng là có một người… Tên Hiên thì phải.
Thằng nhóc đó đúng là khiến cho người ta ấn tượng thật.”
Vì có ngoại hình và thể lực hơn hẳn những người thanh niên khác nên cậu ta bị đám người lớn bóc lột nhiều nhất.
Cậu em trai đã thấy vài lần Hiên đang bốc vác trong lúc cùng đám bạn đi chơi lêu lổng rồi.
Nghe lũ bạn kể về cậu ta mà thấy thương, nhưng vì sợ sẽ bị đám xã hội đen để mắt đến nên chẳng dám tiến lại gần cậu.
Vu Hải Niệm mấp máy môi.
Đúng là cái tên Hiên đó rồi!
“Chỉ em đến nhà của anh ta đi.
Em cảm thấy… có chuyện gì đó…”