Tỉnh lại lần nữa, lúc này đã là chiều muộn.
Trong phòng, chỉ có mỗi Trì Vi.
Chống tay ngồi dậy, Trì Vi nhìn xung quanh phòng, phát hiện trên tủ đầu giường đặt một bộ quần áo mùa đông.
Bộ quần áo nhìn còn rất mới, chỉ là không hề có nhãn hiệu, cảm giác hết sức thoải mái.
Vừa mặc bộ đồ vừa nghĩ, Bạc Dạ Bạch làm sao lại có áo quần phụ nữ.
Là hắn vừa mới mua sao, vẫn không đúng... Có lẽ nơi này đã từng có phụ nữ đặt chân đến!
Không rõ là gì, nhưng khi nghĩ tới khả năng này, Trì Vi khẽ nhíu mày, tâm tư không tốt lắm.
Bệnh tới mệt mỏi như núi đè, bệnh qua khỏi nhẹ như tơ.
Thấy bản thân đã hạ sốt, Trì Vi đặt chân xuống giường, cảm giác hết sức nhẹ nhàng.
"Lão sư, anh ở đâu. Lão sư..."
Đi ra khỏi phòng khách, Trì Vi gọi tên một hồi, sau đó tiếp tục tìm kiếm một hồi, lúc này mới khẳng định người đàn ông này không có ở biệt thự Giang Trạch.
Thời gian cũng chẳng còn sớm nữa, mình cũng đã một đêm không về nhà, lập tức rời khỏi biệt thự Giang Trạch.
Lúc đầu nghĩ xe không đủ xăng, không thể lái về nhà, nên để lại ở đây.
Chẳng ngờ, Trì Vi lên xe, phát hiện bình xăng đã được đổ đầy... Rõ ràng, việc này nhất định là do Bạc Dạ Bạch làm!
Chạy một mạch, về đến biệt thự nhà họ Trì.
Trì Vi lái xe vào cổng biệt thự, dự định mang xe đến gara.
Bỗng dưng, ánh mắt sáng như sao của cô vô tình nhìn thấy, ngay ở bên ngoài biệt thự, một bóng lưng gầy yếu đang đứng đó.
Nhìn bóng lưng này, xem ra là một cô gái.
Một giây sau đó, cô gái cũng vừa vặn ngẩng đầu, nhan sắc in vào đáy mắt Trì Vi.
"Sát.."
Trong nháy mắt, Trì Vi bất ngờ đánh tay lái, áp sát thẳng đến người cô gái.
"Không được! A.."
Bất thình lình nghe tiếng xe tới gần, Lê Tuyết Tâm không khỏi bị dọa cho hết hồn, miệng phát ra tiếng hét lớn.
Ngay lúc cô ta cho rằng xe sẽ đụng vào mình, Trì Vi nhẹ nhàng giậm chân phanh, lập tức xe dừng lại.
Lê Tuyết Tâm hét lớn, tiếng thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi ướt đẫm
Cách một tấm kính, cô ta nhìn rõ người cầm lái, vội lên tiếng đối đầu: "Trì tiểu thư, cô vừa nãy...chính là muốn đâm ta chết sao?"
Ngay sau đó, cửa sổ ô tô chậm rãi hạ xuống, cô gái với nhan sắc tuyệt mỹ, sắc sảo mà không kém phần cao ngạo hiện ra.
Trì Vi nở nụ cười, rực rỡ chẳng gì sánh bằng, ngữ khí cực kỳ thoải mái: "Nếu như tôi nói đúng thì sao?"
Nghe thấy vậy, trong lòng Lê Tuyết Tâm không khỏi mắc nghẹn, vội lên tiếng: "Trì Vi, cô không được làm như thế! Nếu như, cô thật sự hại chết tôi, cô vĩnh viễn cũng sẽ không có được A Thâm..."
"Lê Tuyết Tâm, cô không cần quá đề cao mình...khó coi lắm."
Nghe câu nói này, Trì Vi lạnh nhạt đáp.
Nghĩ đến chuyện này, ý cười trên môi cô không khỏi thu lại: "Tuy rằng tôi không biết vì sao cô lại ở đây, chẳng qua là đúng lúc... Cô không đến tìm ta, ta cũng đang muốn tìm cô! Hoắc Đình Thâm cho rằng năm đó, là tôi ép cô ra nước ngoài, không cần nói cũng biết...Khẳng định nhất định là từ miệng cô bịa đặt! Rõ ràng, là cô tự mình lựa chọn, bậy giờ lại quay lại cắn tôi...Lê Tuyết Tâm, cô thật mặt dày?"
Nghe đến chuyện này, thần sắc Lê Tuyết Tâm bỗng cứng đờ, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay:
"Trì tiểu thư, chuyện ta nói là sự thật. Năm đó, cô biết rõ, mẹ ta mắc bệnh phải nằm viện, cần gấp một khoản tiền lớn! Ngay lúc nguy kịch, cô xuất hiện trước mặt ta, buộc ta phải lựa chọn... Ngoại trừ chọn cầm tiền rời đi, ta còn cách nào khác hay sao?"
"Há, nói như vậy, thì ra nguyên nhân đều là tại ta! Ta cũng thật hiếu kỳ, mẹ cô bệnh nặng như vậy, tại sao lại không nói cho Hoắc Đình Thâm biết."
Trì Vi dựa vào cửa xe khẽ hất hàm, thắc mắc hỏi.
"Tôi không thể nhận tiền của anh ấy..."
"Suy cho cùng vẫn là bỏ đi, vì sĩ diện hão mà không muốn mở miệng. Lòng tự ái của cô cũng thật cao, lại còn muốn giữ dáng vẻ giả vờ thanh cao! Một khi dùng tiền của hắn, ngươi sợ sẽ bị hắn xem nhẹ, lại có thể khiến người nhà họ Hoắc hiểu lầm rằng, hắn bị cô lợi dụng kiếm tiền! Chà chà, thật là tiến thoái lưỡng nan, muốn trở thành gái điếm, nhưng lại muốn ca tụng trinh tiết trong sạch..."
Cắt lời Lê Tuyết Tâm, Trì Vi dường như nói đúng tim đen của cô ta.
"Trì Vi, cô cái gì cũng chẳng hiểu! Cô là đại tiểu thư nhà họ Trì, từ khi sinh ra đã có chỗ dựa vững chắc, chẳng thiếu bất kỳ thứ gì. Thế nên, cô mới có thể thản nhiên như vậy! Tôi xuất thân là kẻ bần cùng, thế nhưng cũng có nguyên tắc của chính mình, ta không muốn A Thâm nhìn thấu tình cảnh của ta..."