Editor: Waveliterature Vietnam
Vừa hỏi vừa giống như nghe được chuyện nực cười hắn quay khuôn mặt sang một bên rồi nhếch mép cười.
Ngay sau đó hắn tóm lấy mái tóc dài buộc Trì Vi phải ngẩng đầu lên: "Ngươi cảm thấy thiếu gia ta đây là kẻ ngu si dễ bị lừa sao? Với cái thân phận và địa vị của Trì Gia thì muốn tiến vào làng Trì đại tiểu thư cần gì phải chôn chân ở trường đại học hạng ba, chưa kể còn bị đem làm đồ chơi cho ta."
"Cho ta một ít thời gian, ta sẽ chứng minh."
Trì Vi cắn môi, thực sự gặp phải tình cảnh tuyệt vọng như bây giờ, bản thân không còn sức lực để chống đỡ nữa.
Quý Thiên Trạch không tin, thật là đúng như dự đoán.
Việc đã đến nước này, cách duy nhất đó là gọi điện thoại.
Dù cho không muốn đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể liên hệ cho Trì Viễn, bằng không… Cái bản thân phải đối mặt chính là sự hủy hoại!
Còn nữa, bây giờ thuốc trong người đang có dấu hiệu phát tác, e là sẽ không chống đỡ được quá lâu… Lúc trước ma xui quỷ khiến lại gặp Bạc Dạ Bạch, đem lần đầu tiên trong cuộc đời cho hắn.
Nhưng nếu bây giờ thực sự để tên đàn ông biến thái này đụng vào thì đúng là sống không bằng chết!
"Chứng minh làm gì. Tôi tin!"
Vào lúc này Quý Thiên Trạch giống như nghĩ ra cái gì đó, nham hiểm cười mím môi: "Trì đại tiểu thư a, cũng coi như là xinh đẹp có tiếng… Về nhan sắc, nói ngươi là cô ấy thì quả thực cũng có thể tin, như vậy cũng tốt… Ta sẽ coi ngươi như là cô ấy."
Lòng Trì Vi hoảng sợ. Ngay lập tức đã nghe ra ý gì trong lời nói của hắn.
Qủa nhiên trong khoảnh khắc tiếp theo, Quý Thiên Trạch hít thật sâu, giống như đang ngửi mùi trên người cô: "Cũng được, để bây giờ ta sẽ nếm thử mùi vị của đại tiểu thư đây!"
Vừa nói vừa nhìn cô gái xinh đẹp như bông hoa tường vi kia, thêm cả trong người có thuốc, thân thể hắn run lên nhè nhẹ, phảng phất sự nóng lòng không thể chờ đợi thêm nữa.
"Lạch cạch…"
Rất nhanh, hắn ta mở thắt lưng ra ngay trước mặt Trì Vi.
Đồng tử của cô co rụt lại, không ngừng lùi bước nhưng đằng sau cô là ghế sô pha, không thể lui thêm được nữa, ngược lại nó còn tạo điều kiện dễ dàng cho Quý Thiên Trạch kia xâm phạm.
Quý Thiên Trạch cười dữ tợn, xông vào chiếc cổ trắng của cô: "Giãy dụa à! Ngươi càng giãy dụa thiếu gia ta càng hưng phấn…"
Nói xong hắn nhào lên Trì Vi, sử dụng chiếc roi kia cuốn hai tay cô lại, sau đó đưa tay lên cởi sạch quần áo của Trì Vi.
"Cút ngay! Không được đụng vào ta…"
Sợ hãi đến tột cùng, thân thể Trì Vi không ngừng giãy dụa nhưng tiếc là chỉ phí công.
Lúc này đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, dường như bản thân đã rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng!
Nhưng đột nhiên nhận ra hình như Quý Thiên Trạch bị đánh cắt ngang.
"Òanh…"
Và đột nhiên cô thấy cửa phòng bị phá tan, Quý Thiên Trạch vừa mới quay đầu nhìn lại.
Thì tư bên ngoài đã có mấy tên bảo vệ áo đen xông vào, nhanh chân tiến lên giữ lấy hắn rồi quật ngã rầm xuống đất.
"Các ngươi là ai. Dám xông vào chỗ của ta gây sự. Chán sống sao?"
Chuyện tốt bị phá hoại rồi còn bị đánh ngã xuống đất cùng một lúc, thêm cả hưng phấn vì thuốc cả người hắn ta ưỡn ẹo khác thường.
"Chán sống. Ngươi mới là kẻ chán sống."
Ngay sau đó có một giọng nam bí ẩn vang lên, Cung Tu mang mặt nạ chậm rãi tiến vào phòng khách.
Nhìn qua hắn thấy cô gái cuộn mình trên ghế sô pha, tình hình có vẻ không khả quan cho lắm.
Chẳng lẽ… Bản thân đã tới muộn rồi sao.
Cung Tu nặng lòng, nhưng nhìn quần áo trên người hắn ta, chỉ có chiếc quần mới mở dây lưng.
Nhất thời thở phào nhẹ nhõm, từ lúc trên đường lên lầu, anh ta đã lo lắng về điều này và cho người lầu chín ngăn chặn lại.
Bây giờ nhìn lại, coi như cô ấy chưa bị làm nhục thì khẳng định là cũng đã rất sợ hãi!
"Ngươi là ai."
Với khuôn mặt đầy tức giận Quý Thiên Trạch chậm rãi đứng dậy, ánh mắt bất thiện nhìn Cung Tu.
Thấy thế, dưới lớp mặt nạ mỏng kia, Cung Tu lạnh lùng tiến lên giơ chân ra, một lần nữa đạp cho hắn ngã xuống đất: "Ta là ai, ngươi không xứng để biết! Xuân Giang Thu Dạ này có phép tắc, mọi việc ngươi tình thì ta nguyện, dám dùng thủ đoạn xấu xa để ép buộc, khá lắm!"