Editor: Waveliterature Vietnam
Những ngày đông chạng vạng, sắc trời vừa u ám vừa một mảng mờ mịt.
Còn mang máng những cơn mưa nhỏ lất phất, thổi vào mặt những luồng gió lạnh, dập tắt những ấm áp.
Thân người Bạc Dạ Bạch gầy gò chậm rãi bước ra khỏi Xuân Giang Thu Dạ, còn cô gái mặc chiếc sườn xám kia thì lững thững theo sau.
Từ sớm đã có người dặn dò bảo vệ, chuẩn bị sẵn dù đưa cho che cho anh ta.
"Bạc tiên sinh, chờ tôi…"
Nhìn thấy Bạc Dạ Bạch bung cây dù đen đang muốn rời khỏi nơi này.
Nhất thời cô gái kia chạy tiến lên, lo lắng gọi một tiếng.
Đôi mắt Bạc Dạ Bạch nhạt đi, xoay ánh nhìn về phía màn mưa không khác nào một ngọn núi tuyết cao, không nhiễm bụi bẩn trần thế khiến người ta phải chùn bước: "Tôi chọn cô không phải vì quan hệ nam nữ tình ái, cô không cần tiếp tục theo tôi."
Cô gái mặc chiếc sườn xám không hiểu, tưởng rằng khách muốn bỏ lại bản thân nên mới rời khỏi Xuân Giang Thu Dạ, vành mắt đỏ ửng đầy oan ức: "Bạc tiên sinh, anh lựa chọn tôi thì tôi chính là người của anh."
Nhưng khuôn mặt Bạc Dạ Bạch vẫn lạnh tanh, không có một chút thay đổi nào: "Lần này không tính.
Cô có thể tìm Cung Tu để nhận lấy một khoản tiền, hoặc cũng có thể ở lại Xuân Giang Thu Dạ này chờ một người khách khác."
Câu trả lời bất ngờ của anh ta là cô gái này choáng váng, đồng thời trong lòng sinh ra một sự không can tâm.
Quan hệ của anh ta và Cung Tu không tệ, chắc chắn thân phận sẽ không tầm thường, hơn nữa tướng mạo còn xuất sắc như vậy… Vì thế, cho dù là cầm lấy một khoản tiền hay là tiếp tục ở lại Xuân Giang Thu Dạ này.
E là cả đời cô ta sẽ không bao giờ gặp được cơ hội ngàn vàng như thế này!
Theo bản năng cô tiến lên một bước, cố hết sức chạm vào người anh ta.
Cuối cùng Bạc Dạ Bạch lùi lại, tránh khỏi sự đụng chạm của cô gái kia rồi lạnh lùng hỏi: "Cô còn muốn cái gì."
Khuôn mặt cô gái kia trở nên nhợt nhạt, đón lấy ánh mắt của người đàn ông, cảm giác như anh ta đã nhìn ra điều gì đó rồi cụp mắt xuống: "Bạc tiên sinh, tôi là người của anh, cái gì cũng không cần, chỉ cần được ở bên cạnh hầu hạ anh."
"Bất cứ chuyện gì cũng vậy, đừng có lòng tham không đáy, nếu cái được không đủ bù cái mất thì cuối cùng cũng không còn lại gì đâu!"
Bạc Dạ Bạch nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt không vui không buồn, hơn hẳn Phật quan sát chúng sinh.
Trong nháy mắt tim của cô ta giật thót lên, vội vã giải thích một câu: "Bạc tiên sinh, anh đừng hiểu lầm, tôi chính là… Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã thích anh."
"Cô… Thích tôi."
Giọng nói của Bạc Dạ Bạch trầm lắng, đoạn cuối hơi nhấn mạnh, thể hiện mấy phần tẻ nhạt.
Trên đời này, lại có loại người luôn dễ dàng nói chữ "Thích", thứ tình cảm này… thực sự rẻ rúng!
"Đúng, tôi thích Bạc tiên sinh, thật sự thích."
Giống như muốn thể hiện cõi lòng của mình, cô ta chăm chú một hồi rồi đột nhiên tỏ vẻ e lệ: "Bạc tiên sinh, Tu Gia đã sớm dặn dò, trong mấy người chúng tôi, nếu như may mắn được Bạc tiên sinh lựa chọn thì nhất định phải cố gắng thể hiện…
Nói đến đây khuôn mặt cô ta ửng đỏ lên, lấy từ trong túi một chiếc hộp rồi đưa ra để trước mắt anh ta: "Tu Gia còn dặn dò chúng tôi sử dụng biện pháp an toàn… Nếu Bạc tiên sinh muốn thân thể tôi thì không cần suy nghĩ về tình huống phát sinh này."
Nghe xong vẻ mặt Bạc Dạ Bạch hơi thu lại, tầm mắt di chuyển hướng xuống.
Nhìn hộp đồ trong tay cô ta, không phải là thứ gì khác, mà là… Đồ dùng trên giường của nam nữ, một loại áo mưa an toàn tránh khỏi mang thai!
Nhận ra ánh mắt của người đàn ông đang rơi vào hộp bao cao su, trong lòng cô ta tràn đầy căng thẳng.
Đặc biệt ở giây phút tiếp theo, đột nhiên anh ta tiến lên một bước, chậm rãi đưa tay xích lại gần mình.
Thời khắc này trong lòng cô ta gần như rất mừng rỡ, khuôn mặt lộ vẻ e thẹn vô hạn, rụt rè nói: "Bạc tiên sinh, không phải là anh đã thay đổi chủ ý… Chấp nhận tôi."