Editor: Waveliterature Vietnam
Trong nháy mắt, Trì Vi liền tỉnh táo, toàn thân căng thẳng đến cực độ.
Bỗng dưng, không để ý ném đi cây dù mà người đàn ông đặt vào tay, cô nhanh chóng chạy nhanh đến, ngay lập tức đã tiến đến nơi: "Bạc Dạ Bạch, anh nói đúng, anh từ trước đến nay cũng không hề quan tâm đến tôi! Nếu đã như vậy, cho dù có ai che chở, bảo vệ tôi hay không, đối với anh cũng không hề đáng bận tâm. Anh nghe cho rõ đây, tôi cùng anh không hề có chút quan hệ nào... Một chút cũng không hề liên quan đến nhau!"
Đồng thời, Trì Vi thấy trái tim ngột ngạt đến mức khó chịu, không cách nào giãi bày, khuôn mặt cũng tối dần, chỉ để lộ ánh mắt trừng lớn, nhìn Bạc Dạ Bạch cười gằn một tiếng: "Muốn gặp để tặng quà sinh nhật sao? Suy cho cùng vẫn là anh muốn gần gũi với An An!"
Trì Vi dù sao cũng đã từng ở trong Giang Trạch, nhìn thấy thư mà An An gửi, riêng điểm này một chút cũng không cần hoài nghi Bạc Dạ Bạch.
Đúng lúc này, Trì Vi đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy món quà trên tay người đàn ông.
Bạc Dạ Bạch sắc mặt hết sức lạnh nhạt, như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, ngữ khí nói ra phần nào biểu lộ vẻ bất đắc dĩ: "Đại tiểu thư, tôi chỉ là vào bên trong một chút, cũng chỉ gặp cô ấy một chút, cô ở đây chờ tôi là được rồi..."
"Chờ anh? Bạc Dạ Bạch, anh đánh giá bản thân quá cao rồi! Tôi vì sao lại phải chờ anh cơ chứ? Giữa chúng ta không hề có chút mối quan hệ nào cả!"
Trì Vi nói, đồng thời nhìn món quà, quả nhiên đóng gói hết sức tỉ mỉ, chứng tỏ rằng người tặng mười phần để tâm đến.
Trong lòng đột nhiên có lửa cháy, càng ngày càng lớn, Trì Vi tiện tay ném luôn gói quà xuống đất, lấy món quà từ bên trong ra.
Nhìn rõ lễ vật trước mắt, lúc này, Trì Vi mới run run, theo bản năng cắn lấy môi dưới.
Lễ vật không phải là thứ gì khác mà chính là chiếc đàn dương cầm làm bằng thủy tinh màu trắng, bên trong tựa hồ có tuyết đang rơi, trên chiếc đàn còn điêu khắc thêm hình ảnh một bé gái, hết sức sinh động.
Không chỉ có vậy, bên dưới còn có một hàng chữ lúc ẩn lúc hiện.
Một đời mạnh khỏe, trưởng thành không lo.
Trên thanh Đàn dương cầm khắc chữ... Một đời mạnh khỏe, trưởng thành không lo? Ra là một đời mạnh khỏe, chuyện trưởng thành không cần lo lắng a!
Hai người gửi thư qua lại trong sáu năm, đương nhiên Bạc Dạ Bạch hiểu rất rõ Trì An, biết rõ đối phương thích đàn dương cầm, cho nên quà sinh nhật lần này mới một mực chuẩn bị món quà này!
Trì Vi khẽ nhếch môi, thấy toàn cơ thể như đang bốc cháy rồi dần lảo đảo, chỉ là thuận miệng trào phúng hỏi thêm một câu: "Lão sư, anh cũng thật tốt! Một mực cho rằng là bạn bè tốt? Xem ra từ lâu vốn đã một lòng xem cô ta là tình nhân!"
"Đại tiểu thư, tôi không giống cô, không phải... Bằng hữu liền có thể trở thành tình nhân, đương nhiên đây cũng là chuyện của tôi. Cô hà cớ gì lại nổi giận?"
Vẻ mặt Bạc Dạ Bạch hết sức lạnh nhạt, chẳng khác nào một cây thụ chi lan, vô tâm hỏi một câu.
Mưa dường như rơi chậm lại, hạt mưa nhỏ xíu nhưng lại cố ý rơi xuống mặt, khiến cho Bạc Dạ Bạch không ngừng kiềm chế muốn ho khan vài tiếng, nhìn hộp quà nhỏ nằm trên nền đất, chậm rãi cúi người xuống nhặt lên.
Với tình hình hiện tại, căn bản không cách nào ngăn cản Trì Vi, đồng thời cũng không thể nào làm lỡ thời gian được.
E là món quà này nên khoan hãy tặng, trước tiên nên giải quyết chuyện của Trì Vi thì hơn.
"Món quà, trước tiên hãy đưa trả lại cho tôi..."
"Oành."
Bạc Dạ Bạch chỉ vừa mới cầm hộp quà trên tay, còn chưa kịp đứng dậy, lời nói ra cũng chưa kịp dứt.
Cũng chính trong khoảnh khắc này, một vệt trắng rơi xuống trước mắt, vỡ nát ngay trước mặt hắn.
Chính là Trì Vi cầm trên tay chiếc đàn dương cầm bằng thủy tinh rồi lạnh lùng ném xuống, lấm lem trong bùn đất, còn không ngừng để lộ vẻ mặt hết sức kiêu căng: "Tôi chính là đang phát tiết, muốn ném đi món quà mà anh đem tặng cho tiểu tình nhân, xem thử anh có thể làm gì được tôi?"
Lạnh lùng nhìn mảnh vỡ của cây đàn dương cầm bằng thủy tinh, nét mặt Bạc Dạ Bạch hết sức khó coi, thật sự không cách nào tả hết được vẻ nguy hiểm trong ánh mắt ấy.
Lúc này, bàn tay hắn buông lỏng, để hộp quà trên tay rơi xuống đất.
Trì Vi lúc này căn bản đã không còn đủ tỉnh táo, chỉ là nhìn sắc mặt người đàn ông này hồi lâu, còn làm hỏng đàn dương cầm, tức giận ném đi cây đàn dương cầm bằng thủy tinh, vỡ nát ở trên nền đất.
Chỉ là trong lòng vẫn luôn nhớ rõ một chuyện, nhất định không thể nào để Trì An nhìn thấy Bạc Dạ Bạch, hiển nhiên giống như một đứa trẻ, không ngừng cao ngạo nói: "Nhìn xem, món quà không có, xem ra cũng không cần phải gặp nữa rồi!"