Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Editor: Waveliterature Vietnam

Cơ thể vốn dĩ đã cảm thấy không được khỏe, lúc này Trì Vi bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chỉ chực rơi xuống dòng thác cuốn đang chảy, liền tự mỉm cười chế giễu: "Nếu vẫn chưa bằng lòng... Vậy lão sư nói cho tôi biết... Làm thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi..."

Nói xong lời này, Trì Vi đột nhiên cảm thấy trước mắt đều tối sầm lại, thật sự không còn đủ sức để chống đỡ nổi, hai tay đang bám vào thành áo chỉ chực buông ra.

Nhìn thấy cô gái trước mặt gần như toàn thân sắp rơi xuống.

Đúng lúc này, Bạch Dạ Bạch đưa tay nắm lấy cô, không để cô rơi xuống bên dưới.

"Trì Vi, từ trước đến nay không phải là tôi không muốn buông tha cho cô..."

Ngay lúc cô vẫn còn chưa định thần lại, bên tai mơ hồ nghe thấy âm thanh lành lạnh phát ra.

Theo bản năng, cô ngẩng đầu nhìn, tầm mắt cũng hết sức mông lung, người đàn ông trước mặt vô cùng cao ngạo, giống như kẻ bề trên đang quan sát kẻ tội đồ, toàn thân đều tỏa ra vẻ lạnh nhạt thương hại.


Phía bên trên bóng tối đều bao quanh người đàn ông, cảm tửởng còn có cả tiếng nhạc.

Giật mình một lúc, cô chợt nhận ra bàn tây người đàn ông đang vòng ôm lấy eo cô, sau đó dùng chút sức kéo cô lên trên, giúp cô thoát khỏi thác nước.

Trong chớp mắt, cả người cô được hắn nhấc bổng, hắn vòng tay ôm lấy cô vào lồng ngực: "Chính là vì cô mãi không chịu buông tha cho tôi."

Hắn nói vậy... Là có ý gì?

Nhất thời, thân thể Trì Vi lạnh đến mức run rẩy, cảm giác lạnh đến thấu xương, thật sự không thể nào giải đáp được thâm ý bên trong câu nói của người đàn ông.

Cũng vì nhảy vào thác nước, tạm thời chất độc trong người cô cơ bản đã giảm đi, nhưng mà thời gian không kéo dài được lâu.

Bởi vậy, tư thế ôm eo của người đàn ông này thật sự khiến chất độc có xu hướng phát tác ở trong lòng người đàn ông, Trì Vi bắt đầu thở dốc, nỗ lực đưa tay đẩy người đàn ông ra xa: "Bệnh viện... Tôi phải đến bệnh viện..."

Không ngờ rằng, Bạc Dạ Bạch ngày càng tiến sát đến, chỉ nhàn nhạt nói: "Không có bệnh viện, chỉ có tôi."

Trì Vi toàn thân đều ướt nhẹp, lập tức trừng lớn mắt, tức giận, uất ức.

"Bạc Dạ Bạch, buông tôi xuống! Để tôi xuống..."

"Bạc Dạ Bạch, anh là đồ cầm thú, khốn nạn..."

"Bạc Dạ Bạch, đừng hòng tôi quỳ rạp cầu xin anh! Tôi có chết cũng sẽ không có suy nghĩ này..."


...

Thác nước đến chỗ đỗ xe thực sự không gần không xa.

Trong lúc này, Trì Vi thật sự cũng không có sứ để giãy dụa nữa, cũng chỉ có thể hét lớn, không ngừng chửi rủa.

Chỉ tiếc rằng, người đàn ông này dường như một chút cũng không hề nghe thấy, không hề mảy may muốn đáp lại.

Đối với chuyện này, Trì Vi cảm thấy cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, nhìn tướng mạo của người đàn ông này, cằm nhọn thon gầy, cần cổ cũng hết sức thanh tú, chẳng khác nào một bức tranh điêu khắc, lộ ra vẻ đẹp bức người.

Trì Vi càng ngắm nhìn thì ngọn lửa không tên trong người càng nóng rực, đột nhiên hai tay nắm lấy áo hắn, sau đó dồn hết chút sức lực cuối cùng còn sót lại, hướng về phía trước.

Mạnh mẽ cắn mạnh vào cổ người đàn ông, mọi sự phẫn nộ lẫn tâm tình đều dồn hết vào đó.

Trên cổ có cảm giác hơi đau nhói, làm cho Bạc Dạ Bạch có chút sững người lại, nhận ra cô gái đang nỗ lực cắn sâu vào cô, thật sự sắc mặt hơi đổi sắc.

Nhưng hắn cuối cùng vẫn không hề ngăn cản, để cô tùy ý muốn làm gì thì làm.


Trì Vi cảm nhận thấy có vị máu tươi tràn trong khoang miệng, đến lúc này mới miễn cưỡng dừng lại.

"Đại tiểu thư, cắn như vậy khiến cô thấy thoải mái hơn sao?"

Đúng lúc này, Bạc Dạ Bạch cũng đã tới được bãi đỗ xe, hàng lông mi đen dài buông xuống, hững hờ hỏi.

Nhìn vết răng đang in hằn trên cổ hắn, Trì Vi lạnh lùng liếm môi: "Hoặc là để tôi xuống! Hoặc là tôi sẽ tiếp tục cắn anh..."

"Lúc đầu, tôi cong lo sức lực của đại tiểu thư không đủ. Tuy nhiên, là tôi lo xa rồi..."

Ngữ khí của Bạc Dạ Bạch hời hợt nói, không ngừng để lộ ra thâm ý.

Ở một giây tiếp theo, hắn càng áp sát cô: "Ha, vẫn còn muốn cắn sao, vậy thì cứ để đại tiểu thư thỏa mãn. Nếu như bên trên không đủ để đại tiểu thư cắn, hay là ở phía dưới..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận