Editor: Waveliterature Vietnam
Sau khi xử lý cô gái mang chiếc sườn xám, Bạc Dạ Bạch về lại chỗ, hơi nhíu mày.
Chỉ thấy cửa xe phía sau mở ra, chỗ ngồi không có một bóng người nào, dĩ nhiên cũng không hề biết tung tích của cô gái.
"Oành…"
Đột nhiên ở đâu đó cách đây không xa vang lên tiếng đổ vỡ của vật nặng rơi xuống đất.
Đôi mắt Bạc Dạ Bạch biến đổi, trên mặt hiện lên một sự mệt mỏi rồi bước chân tiến lên.
Rất nhanh, ở cách đó không xa nơi góc bồn hoa, anh ta nhìn thấy một cô gái bị ngã xuống đất đang lò mò bò dậy.
"Đại tiểu thư, cô cũng thật là ồn ào a!"
Một cái thở dài ẩn chứa đầy bao dung, anh ta xem cô như là một đứa bé không hiểu chuyện khiến người lớn phải luôn lo lắng.
Nghe xong Trì Vi cứng đờ, vừa hay nghiêng đầu sang thì thấy anh ta đã cúi người, duỗi hai tay về hướng mình.
"Đừng đụng vào tôi…"
Mặc kệ cho Trì Vi mở miệng chống cự, một tay Bạc Dạ Bạch nắm lấy cổ tay cô, tay còn lại ôm eo để dễ dàng ôm lấy vào lòng.
"Thả tôi ra! Bạc Dạ Bạch, nhanh thả tôi ra…"
Trên người anh ta mùi lãnh hương nồng nặc xông vào trong mũi, Trì Vi vừa giận dữ mà cũng vừa xấu hổ gần chết.
Nghĩ đến khi nãy anh ta mang theo cô ta đi đến chỗ khác bỏ mặc bản thân liền nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở: "Bạc Dạ Bạch, anh chọn cô ta rồi mà, trong sạch, trẻ tuổi, xinh đẹp, còn có gì không hài lòng sao."
"Không bằng đại tiểu thư."
Câu trả lời hời hợt của anh ta khiến Trì Vi kém chút nữa bật cười.
"Cô ta không bằng tôi thì liên quan gì. Anh thả tôi ra ngay lập tức!"
Trì Vi sắng quắc nhìn anh ta rồi nói chuyện, đôi mắt ướt nhẹp như đầy ấm ức.
Đang cực kỳ chán ghét vì cơ thể suy yếu, đang định lợi dụng sự sơ hở của anh ta để rời khỏi chỗ này… Ai ngờ, quần áo ướt đẫm, tay chân lạnh lẽo cứng ngắc, mỗi bước đi cũng đã rất khó khăn.
Đến cuối cùng, không chỉ không thể đi xa mà còn chật vật ngã nhào xuống đất, lại còn bị anh ta bắt gặp, quả thực rất mất mặt!
"Cô ta đã là của anh thì tôi không thể thuộc về anh! Bạc Dạ Bạch, anh có nghe không."
Nhìn thấy anh ta lảng tránh và bản thân giãy dụa trong vô ích, Trì Vi cao giọng nhắc nhở.
Tiếp đó, Bạc Dạ Bạch buông hàng lông mi đen xuống, đối diện với ánh mắt của cô: "Đại tiểu thư, cô nên nhận rõ tình hình và cũng nên có chừng mực thôi."
Trì Vi ngẩn ra, cô không hiểu ý tứ của anh ta cho lắm nên tiếp tục giãy dụa.
Cuối cùng anh ta đi về phía trước xe, cúi người giục vào.
Trong nháy mắt Trì Vi ngã vào chỗ ngồi trong xe, vì lò sưởi được bật nên hơi ấm dần bốc lên, xua tan đi cái giá lạnh cắt thịt kia.
Nhưng ở trong người cô, thuốc vẫn còn tác dụng, căn bản là không có cách nào chống đỡ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Trì Vi không thể bảo đảm sau đó sẽ xảy ra chuyện gì… Cô chỉ biết rõ, bên mình là Bạc Dạ Bạch và anh ta chính là thuốc giải duy nhất.
Vừa mới nghĩ vậy Bạc Dạ Bạch cùng bước vào trong xe, còn lấy một tay đóng cửa.
Thấy vậy Trì Vi thở nhanh hơn, vội vã lùi về sau.
Chỉ là không gian trong xe thì nhỏ hẹp, có lùi đi chăng nữa thì vẫn là đường cùng!
"Bạc Dạ Bạch, anh… A! Đừng…"
Trì Vi đang định nói gì đó thì đột nhiên cánh tay anh ta chạm vào người cô, bắt đầu cởi lớp quần áo ướt đẫm kia.
Định chống cự lại, vừa mới giơ tay lên thì đã gặp phải cánh tay Bạc Dạ Bạch đang ép trên đỉnh đầu làm cô không thể nào động đậy.
"Bạc Dạ Bạch… Anh dừng lại nhanh lên… Không được đụng vào người tôi…"
Bên tai, cô gái vẫn kinh hoảng hét lên từng tiếng vang vọng.
Hình như còn có cả tiếng khàn khàn đầy nức nở.
Khuôn mặt Bạc Dạ Bạch lạnh tanh, không hề kiêng kỵ, giống như tự mình biết việc mình đang làm.
Nhưng trong quá trình ấy, vì quần áo ướt đẫm mà Vi Vi lại không chịu phối hợp nên rất khó để thay ra.
"Xé tan…"
Đột nhiên Bạc Dạ Bạch tay không dùng lực, trực tiếp xé rách đồ của cô!